Trọng Sinh Về Trước Tận thế, Ta Chỉ Muốn Sống

Chương 4: Nhuyễn Bảo


2 tuần


Đang đạp xe trở về, khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ tô lục dừng như nghe được tiếng khóc của trẻ con

Thấy tò mò nàng liền chạy vào con hẻm đó xem, thì thấy trước một cửa hàng hoa nhỏ lại có rất nhiều zombie bao quanh 

Có lẽ là vì có tiếng trẻ nhỏ khóc nên chúng mới tập trung ở đây nhiều 

Tô lục xuống xe liền sử dụng dị năng một cách thuần thục mà xử lí hết những con zombie ở đây 

Quả nhiên, khi nàng đứng gần cửa thì nghe được tiếng trẻ nhỏ khóc rõ ràng hơn 

Tô lục liền lên tiếng “có ai bên trong không”

Sau một phút tưởng không có ai, nàng vừa định phá cửa vào thì cánh cửa nhẹ nhàng mở ra

Một cô gái có khuôn mặt tái nhợt tay ôm chặt một đứa trẻ bước ra

Tô lục thấy là một cô gái liền nhẹ nhàn thở ra, nhưng khi thấy trên tay cô ta có dấu cắn của zombie, tô lục liền khựng lại và rút đao ra 

Cô gái thấy tô lục đề phòng cũng không sợ hãi

Chỉ là nước mắt cô chảy dài, ánh mắt cầu xin nói “ làm ơn hãy cứu con gái tôi, tôi sắp biến thành zombie rồi”

Sắc mặt cô gái đã bắt đầu nổi đầy những đường gân tím

"Làm ơn hãy chăm sóc cho con bé, xin cô làm ơn" cô gái nói chuyện một cách khó khăn 

Tô lục nhìn đứa trẻ đang được người phụ nữ ôm trong tay, nàng thở dài một tiếng như đã quyết định 

“Haizzz....”

" Con bé tên gì?" Tô lục nói, tay lại nhẹ nhàng đưa ra để bế đứa bé 

Ra là một bé gái, bị tô lục bế cô bé cũng rất ngoan ngoãn, không hề khóc nháo 

"Con bé tên là Tô Nhuyễn " cô gái ánh mắt đầy từ ái mà nhìn bé gái như không muốn xa rời 

“Tô nhuyễn à, thật trùng hợp tôi cũng họ Tô”

"Xem ra tôi với cục bột nhỏ này thật sự rất có duyên á" 

Tô lục vừa nói, nhẹ cười nhìn về phía cô gái kia, sau đó đưa em bé về phía cô gái 

"Có muốn tạm biệt con bé lần cuối không?" Tô lục hỏi 

Cô gái lắc đầu tay chỉ nhẹ nhàng vuốt má bé, thấy bé gái cười vui vẻ nhìn, cô gái ánh mắt chưa đầy yêu thương và không tha nói 

“ tạm biệt con gái yêu của mẹ, mẹ yêu con rất nhiều, rất nhiều Nhuyễn bảo à”

Sau khi nói xong lời cuối cô gái cũng đã không kìm chế được bản thân mình nữa mà hóa thành zombie 

Tô lục tay vun lên, cô gái kia liền biến thành tro bụi, nàng miệng khẽ nói “tạm biệt”

Bé gái ở trong ngực nàng như cảm nhận được gì đó mà khóc lên vô cùng thương tâm

Tô lục nhẹ nhàng vỗ về “đừng khóc, đừng khóc bé ngoan”

Bé gái tuy vẫn còn khóc thút thít nhưng không khóc lớn như vừa nãy 

Nàng vào tiệm hoa tìm xem thì thấy có vài đồ dùng của bé, một ít quần áo của mẹ bé và một tấm ảnh gia đình trên bàn trà 

Tô lục đều thu mọi thứ vào trong không gian của mình, chỉ chừa lại một chiếc áo sơ mi của mẹ bé 

Qua nhiên người được mùi hương quen thuộc, cô bé liền ôm chặt áo sơ mi của mẹ mà ngủ 

Nhìn cô bé ngủ ngon tô lục cũng nhẹ nhàng thở ra, đây là lần đầu tiên nàng chăm trẻ nên vẫn là sợ hãi 

Với cả bé gái này chỉ lớn tầm năm sáu tháng tuổi, nên nàng vẫn hơi lo lắng. Nhưng mà giờ xem ra con bé rất ngoan 

“Được rồi, trời cũng sắp tối rồi nên vẻ nhà thôi”

Tô lục ôm về gái liền cứ thế đi về nhà mà không đạp xe, nàng sợ sẽ làm con bé tĩnh lại


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play