Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Chu Nhân dùng thân phận bạn học cấp ba đến thăm Bùi Dao vẫn còn ở trong phòng bệnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trạng thái tinh thần của Bùi Dao đã khôi phục lại bình thường, nhưng vì không trang điểm nên sắc khí trên mặt cô ấy không còn khỏe như hôm qua nữa.
Chu Nhân mang theo một bó The Wedgwood màu hồng phấn.
“Hiện tại cô... không sao chứ?” Chu Nhân hỏi.
"Không sao, cảm ơn cô."
Hai người phụ nữ ở cùng nhau, lại là bạn học cũ đã nhiều năm không gặp nên không có chuyện gì để nói.
Bầu không khí trong có chút lạnh lẽo.
Bùi Dao chủ động mở lời: "Chu Nhân, cô vẫn như hồi cấp ba, không thay đổi chút nào."
"Làm sao có thể không thay đổi được? Tôi đã cao thêm 4cm." Vất vả mới từ 159cm lên 163cm, cao hơn 4cm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ nhỏ Chu Nhân đã rất quan tâm đến chiều cao của mình, từ khi còn bé cô đã phát triển chậm hơn so với những người khác, khi còn đi học ở Mỹ, cô đã bị các bạn trong lớp đặt cho biệt danh là đồ lùn. Sau này, trong giai đoạn phát triển đã cao hơn, khi lên cấp 3 cũng chỉ có 159cm. Khi đó, trái tim Chu Nhân như nát tan, cô ước mình vượt qua chiều cao siêu mẫu 178cm, hiển nhiên chỉ có thể đợi kiếp sau.
Bộ dạng Bùi Dao cười yếu ớt: "Ý tôi là, là tính cách của cô, cô vẫn hay ghen như trước, can đảm và cẩn thận, lại có chút ngây thơ."
Chu Nhân: "À..."
Chết tiệt, Chu Nhân vậy mà cảm thấy Bùi Dao không trang điểm trông có vẻ cũng có chút điềm đạm đáng yêu, không hiểu sao lại nảy sinh mong muốn bảo vệ cô ấy.
Nhìn lại mình, sáng nay cô trang điểm một tiếng đồng hồ trông có chút tinh xảo và tâm cơ.
"Có vẻ cô không thích tôi lắm nhỉ?"
Chu Nhân không ngờ Bùi Dao lại bộc trực như vậy, cô cũng không quanh co lòng vòng: "Đúng vậy, cô cũng không phải nhân dân tệ, tại sao tôi phải thích cô?"
Bùi Dao cười thành tiếng, lại bất ngờ ho khù khụ.
Chu Nhân vội vàng tiến lên vỗ vỗ lưng cho cô ấy, không khỏi cảm thán: "Cô nói cô có dáng người cao, trắng bóc. Như tình huống đêm qua, cô chỉ cần nắm chặt điểm chí mạng của tên khốn kiếp kia là được rồi, đảm bảo rằng gã sẽ đau đớn đến chết. "
"Cảm ơn cô, tôi vừa học được một chiêu khác."
"Không cần khách khí, girls help girls, điều nên làm hết."
Bầu không khí lại lầm vào khó xử lần nữa.
Sau khi suy nghĩ, Chu Nhân tìm ra một chủ đề: "Đúng rồi, hôm qua tôi làm hỏng giày của cô, tôi mua cho cô một đôi giày mới, Mach&Mach, mua rất khó! Tôi phải đợi rất lâu mới mua được."
Bùi Dao nói: "Thực ra, tôi không thích đi giày cao gót. Cô nói dáng tôi cao, tôi đi thêm một đôi giày cao gót nữa, cao hơn cả đàn ông bình thường. Hơn nữa giày cao gót không thoải mái bằng như giày bệt, nhưng công ty yêu cầu nên tôi chỉ có thể mang nó."
Chu Nhân ồ một tiếng tự nhủ: "Tôi cũng nghĩ giày cao gót khó đi muốn chết."
Cô đột nhiên nhận ra, ngày hôm qua cô cho rằng Bùi Dao đi giày cao gót để cố ý tranh giành nữ chính là quá đáng khinh, trong lòng lập tức cảm thấy mình thật sự là một thứ rác rưởi.
Nhưng Chu Nhân vẫn rất khó hiểu: "An Hối của cô cũng lạ thật đấy, còn quy định phụ nữ phải đi giày cao gót?"
Bùi Dao nói: "Sau chuyện này tôi có thể sẽ từ chức ở An Hối. Sau khi tốt nghiệp đại học tôi đã bắt đầu làm việc ở An Huy, tôi chân nam đá chân chiêu để đạt được vị trí ngày hôm nay, nghĩ lại có chút xúc động. Đúng rồi, sau khi tốt nghiệp cô làm gì đó?”
“Ăn bám.” Chu Nhân không cảm thấy xấu hổ chút nào: “Sau khi kết hôn với Tư Nhất Văn, tôi chuyên tâm ăn rồi chờ chết ở nhà.”
“Thật bất ngờ.” Bùi Dao nhìn Chu Nhân: “Trước kia tôi luôn coi cô là đối thủ của tôi, là mục tiêu của tôi. Trong suy nghĩ của tôi, cô làm việc gì cũng xuất sắc vô cùng, chỉ cần cô chịu làm là được.”
Chu Nhân cũng không nể mặt: "Cô thôi đi, đừng lấy lòng tôi, nghe như trà xanh vậy."
Nhưng Bùi Dao không hề tức giận: "Chu Nhân, thực sự hy vọng tôi vẫn còn có thể coi cô là đối thủ. Từ sau khi tốt nghiệp trung học, tôi thấy mình không còn cảm giác nhiệt huyết sôi trào như khi thi đấu với cô như trước đây nữa."
Chu Nhân nghe vậy, lông mày cau lại càng lúc càng sâu, cô nổi da gà: "Bùi Dao, không phải từ hồi cấp ba cô đã thầm mến tôi rồi chứ?"
Bùi Dao: "..."
Xem như cô chưa nói gì.
Nhưng trong lòng Chu Nhân vẫn có chút không được tự nhiên.
Có câu nói cô giấu ở trong lòng đã lâu rồi, vốn dĩ hôm nay cô muốn gặp mặt Bùi Dao hỏi thử, nhưng cô vẫn không hỏi.
Trong thời gian học cấp ba, có tin đồn trong lớp rằng Tư Nhất Văn đã thầm mến Bùi Dao, đã viết một bức thư tỏ tình với Bùi Dao.
Chỉ là Bùi Dao đã từ chối lời tỏ tình của Tư Nhất Văn, hai người chỉ là bạn bè bình thường.
Hai ngày sau, Chu Nhân và Tư Nhất Văn đi máy bay tư nhân trở lại nhà họ ở thành phố B.
Chiếc máy bay tư nhân Bombardier Global 7500 này là món quà sinh nhật của Chu Nhân tặng cho Tư Nhất Văn vào sinh nhật năm ngoái. Suy xét chồng mình một ngày phải làm trăm công ngàn việc, lại phải đi khắp nơi trên cả nước, với tư cách là một người nội trợ, Chu Nhân tất nhiên phải hết lòng hỗ trợ. Cô không chỉ hỗ trợ bằng lời nói, mà còn bằng vật chất.
Chu Nhân luôn mua đồ đơn giản, cô chọn Bombardier Global 7500 chủ yếu vì cảm thấy thoạt nhìn nó rất sang trọng và thoải mái. Đối với các thuật ngữ chuyên môn như "hành trình xa hơn và tốc độ bay tương đối cao", tất cả đều là thứ yếu so với cô.
Tất nhiên, Chu Nhân không bao giờ cân nhắc giá cả khi mua đồ, chỉ cần cô thích thì nhắm mắt mua thôi.
Nhà họ Chu kinh doanh theo phương thức đê điều, liên quan đến vô số sản nghiệp. Khi Chu Nhân được sinh ra, ông cụ nhà họ Chu đã rất vui mừng cho cô một số tiền tiêu vặt lớn, nói rằng khi trưởng thành cho cô tùy ý chi tiêu. Khi cô kết hôn, nhà Chu Nhân cũng cho cô rất nhiều của hồi môn. Chu Nhân nhàn rỗi tự mình lấy chút tiền đi đầu tư, may mắn đầu tư vào bất động sản cũng kiếm được ít tiền nên cô không thiếu tiền.
Nhưng điều khiến Chu Nhân ngạc nhiên là sau khi kết hôn, Tư Nhất Văn đã giao các tài khoản ngân hàng lớn của mình cho cô vô điều kiện, với cái tên hoa mỹ là để vợ mình phụ trách tài chính. Chu Nhân được sủng ái mà sợ, cô từ chối thẳng thừng. Cô lấy anh không phải là ham muốn tiền tài của anh, nói đến tiền, cô không phải không có.
Nhưng hôm đó, Chu Nhân đùa giỡn hỏi Tư Nhất Văn rằng anh không sợ mình ôm theo tiền của anh bỏ chạy sao? Không ngờ, vừa nghe xong Tư Nhất Văn như một tổng giám đốc bá đạo: "Em thử chạy xem?"
Thời gian trở về sẽ mất ít nhất ba giờ, nhân tiện Tư Nhất Văn sẽ làm việc trên máy bay, nên Chu Nhân không cần phải nhìn chằm chằm vào anh.
Có lẽ là bởi vì có mấy ngày công tác để đi chơi, hiện tại Tư Nhất Văn đang xử lý một số tài liệu.
Một người đàn ông chăm chỉ làm việc luôn rất đẹp trai.
Nhiệt độ thích hợp, Tư Nhất Văn mặc trang phục bình thường, chiếc áo sơ mi trơn màu khiến anh lộ ra bờ vai rộng eo thon. Đặc biệt, bình thường mái tóc thẳng lên giờ cũng mềm mại xẹp xuống, nhìn vào tuổi giảm đi rất nhiều.
Theo quan điểm của Chu Nhân, Tư Nhất Văn vừa nhìn có chút nghiêm túc vô cùng. Gương mặt góc cạnh, sống mũi thẳng đứng, các đường cong thu hút, yết hầu lồi ra càng thêm nổi bật. Nhưng đây cũng là mị lực của anh, anh không phải là nhị thế tổ không biết lý lẽ, anh làm việc gì cũng bình tĩnh, có trật tự, sẽ khiến mọi người cảm thấy rất an tâm. Thỉnh thoảng, giữa chừng sẽ làm một số thứ liều lĩnh không bị trói buộc nhưng mặt này chỉ cô mới có thể nhìn thấy.
Nhớ lại quá khứ, Chu Nhân vô thức ngắm Tư Nhất Văn ở phía đối diện đang chăm chú làm việc.
Theo những gì cô biết, từ nhỏ đến trước lúc kết hôn Tư Nhất Văn chưa từng yêu đương.
Nhưng không biết đó có phải là sự thật hay không.
Chu Nhân cuộn mình trên sô pha nhìn chằm chằm Tư Nhất Văn một lúc lâu, người phía đối diện cũng ngẩng đầu lên như có thần giao cách cảm.
Hai vợ chồng nhìn nhau, ở giữa có một lối đi nhỏ.
Chu Nhân chớp mắt với Tư Nhất Văn: "Hỏi anh một câu."
Tư Nhất Văn miễn cưỡng gật đầu, ý bảo cô hỏi đi.
Chu Nhân hắng giọng một cái hỏi: "Thì là… tại sao hồi cấp ba anh không yêu đương?"
Tư Nhất Văn thành thật trả lời: "Trường học cấm trẻ vị thành niên yêu đương."
Chu Nhân nói: "Nhưng sau khi trưởng thành, em cũng không thấy anh yêu, tại sao lại không?"
Tư Nhất Văn: "Đây là câu hỏi thứ hai."
Chu Nhân bất đắc dĩ nhẹ mỉm cười: "Em mặc kệ, em hỏi anh gì anh trả lời cái đó!”
Tư Nhất Văn bất lực nói: "Không cần phải yêu đương."
Chu Nhân hỏi: "Có phải có người nào đó anh muốn mà không được không?"
Tư Nhất Văn sửa lại: "Là lãng phí thời gian."
Chu Nhân hừ lạnh một tiếng: "Vậy anh còn kết hôn với em làm gì? Không uổng phí thời gian sao?"
Tư Nhất Văn cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu, thản nhiên đáp: "Không giống nhau đâu. Lấy vợ sinh con là chuyện đời này anh không thể tránh né. Thay vì vùng vẫy, còn không bằng chấp nhận sớm nhất có thể."
Chu Nhân nghe vậy thì trầm mặc.
Tư Nhất Văn không đợi Chu Nhân tiếp tục đặt câu hỏi, ngược lại anh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái. Lúc này không biết cô đang suy nghĩ gì, ánh mắt có chút trống rỗng. Vẻ mặt đờ đẫn của cô hề cứng nhắc mà giống như một đứa trẻ.
Hôm nay Chu Nhân không trang điểm, bởi vì cô lười biếng không chịu rời giường, Tư Nhất Văn giúp cô mặc quần áo. Anh đặc biệt chọn một bộ đồ giản dị phù hợp với chuyến bay làm cô nổi bật trông như một cô bé ngây thơ.
Thấy Chu Nhân một lúc lâu không nói lời nào, Tư Nhất Văn hắng giọng nói: "Em đừng suy nghĩ nhiều."
Chu Nhân phục hồi tinh thần lại, ờ một tiếng.
Cô cũng không suy nghĩ gì nhưng đột nhiên cảm thấy rằng cô không thể đắc ý vì chuyến du lịch hai ngày này. Cô và Tư Nhất Văn không có tình cảm gì cả, trong một năm kết hôn này toàn làm việc riêng của mình, nói họ là một cặp vợ chồng plastic cũng không có gì quá đáng cả.
Một năm nay, có thể nói Tư Nhất Văn làm việc không ngơi tay, suốt ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất, loại chuyện đi công tác cả tháng trời không về này thường xuyên xảy ra.
Nhưng Chu Nhân nghĩ như vậy cũng không có gì không tốt, dù sao cô cũng rất vui. Nếu ngày nào hai người cũng dính với nhau… cô không thể tưởng tượng được cảnh đó đâu.
Cô vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.
Chu Nhân không quên oán trách Tư Nhất Văn một câu, sau đó đeo khăn bịt mắt lại, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ trưa.
Không lâu sau Chu Nhân đã thở đều ngủ thiếp đi, Tư Nhất Văn cẩn thẩn đi tới đắp một cái chăn lông lên người cô. Chỗ mắt cá chân hở ra của cô có một vết sẹo, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn thấy. Nhưng thông qua vết sẹo thì có thể đoán được, nơi đây từng bị thương rất nặng.
Đầu ngón tay của Tư Nhất Văn nhẹ nhàng sờ lên vết sẹo gồ ghề của Chu Nhân một lúc, cuối cùng dùng chăn đắp lên chân cô.