"Sao vậy, Kiều Kiều không phải có kiểu dáng mà con thích sao?”

Nhìn những chiếc váy nhỏ nhắn xinh đẹp này, Tô Ngọc Kiều thật khó có thể chê bai chúng.

‘’Bà Tô, con gái bà có làn da trắng và rất xinh đẹp. Tôi nghĩ những bộ váy này rất hợp với con bé. Nhìn xem, đặc biệt là bộ này, màu sắc rất hấp dẫn, nhưng tôi nghĩ con gái bà sẽ đặc biệt đẹp khi mặc nó.”

Người bán hàng vẫn đang cố gắng hết sức để bán cho họ, Tô Ngọc Kiều khó xử chạm vào lớp vải mềm mại của váy, đau khổ nhìn đi chỗ khác nói: “Mẹ, con cũng không thích, chúng ta đi xem cái khác đi.”

Người bán hàng: Mời cô gái này nhìn thẳng vào mắt tôi lặp lại lần nữa?

"Con thực sự không thích nó à? Mẹ nghĩ cả màu hồng và màu xanh nước biển đều được đấy chứ?"

Dương Mẫn lưỡng lự đặt váy xuống, nhưng bị cô kiên quyết kéo đi.

Tầng hai của trung tâm thương mại chuyên bán quần áo và giày dép, đi lên có thể thấy quần áo nữ ở bên trái cầu thang, quần áo nam ở phía đối diện, còn có quần áo trẻ em và nhiều loại khác nữa.

Tô Ngọc Kiều kéo Dương Mẫn rời khỏi quầy quần áo nữ, ngẩng đầu nhìn thấy những chiếc áo sơ mi ngắn tay nam treo trên tường phía sau quầy quần áo nam đối diện. Cô nhớ lại mấy ngày nay Lục Kiêu ở nhà chỉ thay một ít quần áo, ngoại trừ bộ quân phục mùa hè, nên cô muốn đi qua xem thử. Cô chỉ vào một số chiếc áo sơ mi trắng được may tinh xảo trên tường và nhờ nhân viên bán hàng lấy xuống xem chất liệu, sau đó cô nhớ ra hình như mình không biết Lục Kiêu mặc quần áo cỡ nào.

"Đơn giản thôi, xin vui lòng cho tôi biết chiều cao và cân nặng của chồng cô, tôi sẽ biết cỡ nào phù hợp với anh ấy.”

Người bán hàng mỉm cười gợi ý. Nhưng mấu chốt là cô ấy không biết điều này.

Tô Ngọc Kiều và nhân viên bán hàng nhìn nhau, à, điều này có chút xấu hổ. Người bán hàng giải vây cô và nói:

"Đồng chí, chắc cô mới kết hôn thôi nhỉ, cô đối tốt với chồng quá.”

"Đúng vậy...”

Người kết hôn gần bốn năm, ở bên nhau chưa đầy một tháng miễn cưỡng có thể gọi là tân hôn. Cuối cùng, Dương Mẫn nói:

“Vậy hôm nay chúng ta đừng mua, ở nhà còn có một ít vải tốt, buổi chiều đo cỡ của Lục Kiêu rồi tìm một thợ may để may cho nó trong thời gian sớm nhất, đảm bảo trước khi các con đi có thể mặc được.”

“Vậy cũng được.”

Tô Ngọc Kiều chấp nhận. Nhớ lại cách Lục Kiêu quan tâm đến cô trước đây, Tô Ngọc Kiều lần đầu tiên nhận ra mình thực sự không biết gì về Lục Kiêu.

Dương Mẫn an ủi con gái. ‘’Không sao đâu, sau này hai đứa sẽ sống cùng nhau, chỉ cần con muốn thì sẽ hiểu biết hết về nó thôi.”

“Vâng!”

Tô Ngọc Kiều gật đầu. Cô chắc chắn làm được. Dương Mẫn vỗ lưng cô, cười nói:

"Vậy chúng ta xem thứ khác...”



“Ý cô là gì?!”

“Quần áo bày ra không phải để bán à? Tôi thấy cái này tôi có thể mặc được, tại sao cô lại không cho tôi xem?”

Tô Ngọc Kiều vừa quay người thì nghe thấy giọng nói quen thuộc cách đây không xa, ngẩng đầu lên nhìn xem. Lạc Thu Nhã mặc một bộ váy liền áo màu đỏ rượu, đứng đối diện với người bán hàng quần áo nữ vừa nãy tư vấn cho hai mẹ con cô.

Người bán hàng vừa rồi rất kiên nhẫn với Dương Mẫn và con gái cô bây giờ đang kéo chiếc váy với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nói:

"Đồng chí, làm ơn buông ra. Chiếc váy này đắt lắm, nếu rách thì đồng chí phải bỏ tiền mua nó đấy.”

“Tôi vốn dĩ muốn mua nó, là cô nói không có số đo của tôi nên không cho tôi xem!”

Toàn bộ con người của Lạc Thu Nhã đã thay đổi rất nhiều, trước đây cô luôn mặc quần áo màu nhạt, với mái tóc dài xõa ra sau lưng hoặc buộc đuôi ngựa thấp nhẹ nhàng, hiếm khi thấy cô mặc đồ lòe loẹt.

Hôm nay, Lạc Thu Nhã mặc một bộ váy màu đỏ rượu, tóc được cắt ngắn và uốn xoăn tự nhiên đến vai, chiếc váy thanh lịch đung đưa, đôi môi đỏ mọng ẩn hiện.

Tô Ngọc Kiều tò mò liếc nhìn, sau đó không chú ý nữa, quay người kéo Dương Mẫn về phía tầng ba.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play