Vào thời tiết này, đồ ăn trong vườn rau rất phong phú, bà Lục buổi sáng hái dưa chuột và cà chua, lại cắt thêm rau hẹ xào trứng gà. Tô Ngọc Kiều không thích ăn tỏi sống cho nên món đưa chuột nộm cô không động đến nhưng bà Lục tự tay muối dưa cô rất thích ăn, đặc biệt là đậu que thái nhỏ xào với ớt cay, chỉ cần một thìa cô cũng có thể ăn xong một bát cháo.
Tiểu Bảo lại rất thích ăn cà chua trộn đường, nhưng Tô Ngọc Kiều lại nghiêm khắc với cậu bé, tuy bây giờ trời nóng nhưng vẫn không cho cậu ăn nhiều đồ lạnh khi bụng đói vào buổi sáng. Lục Kiêu bỏ qua ánh mắt cầu xin của con trai, đưa tay đẩy cà chua trộn đường xa hơn một chút. Bà Lục nhìn một nhà con trai ba vui vẻ hạnh phúc ngồi trước mặt bà cùng nhau ăn com, ăn một miếng, cháo cũng cười, ăn miếng bánh bao cũng cười, cười đến mức Tô Ngọc Kiều thấy ngại.
Cũng may có Trương Tiểu Hồng hiểu mẹ chồng giải thích nói: “Đây là mẹ vui quá, khó nhìn thấy một nhà ba người các em ngồi cùng nhau ăn cơm như này.”
Ý của cô là khó khăn lắm Lục Kiêu mới được nghỉ phép trở về một lần nhưng Tô Ngọc Kiều lại hiểu sai thành mẹ chồng vui vì cuối cùng cô cũng thay đổi thái độ, đồng ý sống tốt với Lục Kiêu.
Lục Kiêu nhận ra cô khó chịu nhưng cũng không nói gì, chỉ bóc trứng gà lấy ra lòng đỏ trứng cho vào bát của cô thúc giục:
“Ăn nhanh lên.”
Hiện nay công việc đồng áng ít, cán bộ thôn cũng không bắt dân làng làm việc, chỉ giao một số thửa ruộng cho họ chăm sóc, hàng ngày kiểm tra ruộng, ai chăm sóc tốt ruộng nào sẽ ghi chép lại, khi phát lương thực thì nhà nhiều điểm sẽ được phát lương thực mới, nhà nào lười biếng để cỏ mọc đầy ruộng thì sẽ cho lấy sau.
Sau khi ăn cơm sáng xong cha con Lục Phong Thu phải đi đào mương thoát nước trong khu đất được phân công, Lục Kiêu cầm dụng cụ đi cùng trợ giúp. Tô Ngọc Kiều ở nhà nhàm chán nên mượn mũ rơm của mẹ chồng dân Tiểu Bảo đi cùng. Trương Tiểu Hồng gửi hai đứa con đến trường tiểu học trong làng rồi đi theo mẹ chồng và em dâu nhổ cỏ ruộng.
Tám chín giờ sáng mặt trời còn chưa gay gắt, Lục Kiêu đưa dụng cụ trong tay cho anh cả, hai tay bế Tiểu Bảo còn Tô Ngọc Kiều đi phía sau hai cha con thảnh thơi như đi ngắm cảnh du xuân.
Dọc đường có nhiều người quen trong thôn đi cùng, có mấy người phụ nữ nhìn một nhà ba người đi phía trước trêu chọc nói: “Kia là con dâu ba nhà cô à? Mặc quần áo như vậy có giống như đi ra ruộng làm việc không?”
Nói xong câu này không đợi bà Lục, Trương Tiểu Hồng mở miệng cãi lại: “Như vậy là như nào, mặc giống cô thì mới giống đi làm à? Người ta mặc đẹp thì phiền đến cô à?”
Người phụ nữ mặt đỏ lên, những người khác nghe Trường Tiểu Hồng nói cũng cúi đầu nhìn lại cô ta.
“Tiểu Hồng cô khoan hãy nói, bộ quần áo này của vợ Ngưu Tử đúng là giống thật, nhìn là biết bộ quần áo rách nhất mà cô đang mặc đúng không?”
“Này, sao tôi thấy giống bộ quần áo mà cha Ngưu Tử năm ngoái mặc để đi nhặt phân nhỉ?”
“Vậy sao? Đúng thật, tôi còn đang nghĩ sao lại cứ ngửi thấy mùi lạ, sao cô không chú ý thế, lấy quần áo của bố chồng chưa nói, sao không giặt sạch sẽ đi rồi mặc?”
Trương Tiểu Hồng bóp mũi, còn làm ra vẻ phẩy phẩy tay. Ở thời kỳ này, trong nhà có hai bộ quần áo không chắp vá đã là có thể diện lắm rồi, đi ra đồng làm việc quả thật đều mặc quần áo rách nhất của mình vì như thế có hỏng cũng đỡ tiếc.
Nhưng luôn có những người nói chuyện khó nghe, chuyên môn chen vào chuyện của người khác xứng đáng bị mắng. Vợ Ngưu Tử ấp úng hai tiếng, bị nói dữ quá vác cuốc chạy trối chết.
Bà Lục khinh thường hừ một tiếng, tiếp tục cười đùa với mấy chị em già, căn bản không để ý đến lời cô ta nói.
Tô Ngọc Kiều đi ở phía trước cũng không biết chuyện xảy ra đằng sau, hoa cỏ bên đường càng hấp dẫn sự chú ý của cô hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT