Chị dâu cũng gật đầu theo, còn nhắc tới một chuyện hôm nay nghe được ở nhà mẹ đẻ cô ấy: "Đám người kia rất ác độc. Nhà mẹ đẻ con ở bên kia có một quả phụ, không biết bị ai tố cáo, bị người lột quần áo kéo đi khắp phố, nghe nói sau trở về liền nhảy sông, đúng là nghiệp chướng mà.”
Lòng người trong thành phố hoảng loạn. Ở nông thôn mặc dù không khẩn trương như vậy nhưng cũng không thua kém nhiều, bị xét nhà, bị lôi đi, đánh nhau, thậm chí ngay cả nhà cửa cũng bị phá nát.
"Hiện tại thì không sao cả rồi, ba và anh con đã có biện pháp giải quyết những người đó.”
Tô Ngọc Kiều muốn thông qua bản thân để cho nhà chồng hiểu rõ những chuyện này, miễn cho đến lúc đó lời đồn đãi truyền tới truyền lui bị bịa đặt.
Giống như nhà bọn họ, mới qua một đêm, mà câu chuyện đã được truyền đi vài phiên bản khác nhau trong khu nhà họ. Buổi sáng thím Lưu ra ngoài mua thức ăn đã nghe được người ta đàm tiếu, trở về tức giận không chịu được kể lại với Dương Mẫn thì bị cô nghe được.
"Không có việc gì là tốt rồi. Tuy rằng chúng ta không giúp được gì nhưng nếu có cái gì có thể giúp thì Kiều Kiều nhất định phải nói với mọi người trong nhà nhé.”
Mặc dù bà Lục sợ nhưng bọn họ cũng không thể làm tiểu nhân vong ân phụ nghĩa.
Tô Ngọc Kiều gật đầu cười cười. Cô đã sớm biết, nhà họ Lục đuều là người tốt.
Lục Kiêu chẻ củi xong, mồ hôi đầm đìa trở về sân trước múc nước tắm. Anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu xanh lá cây, xách nước giếng xối xuống, bọt nước chảy qua vai lưng, theo đường nét cơ bắp trượt xuống.
Tô Ngọc Kiều nhìn thấy thì hai má bỗng nhiên đỏ lên, hơi mất tự nhiên dời ngó lơ sang chỗ khác.
Buổi tối Lục Kiêu cầm ngải cứu vào xông phòng, Tô Ngọc Kiều cầm quần áo đi tắm rửa trước. Sau khi trở về liền thấy Lục Kiêu cả người bốc hơi lạnh ngồi ở trong phòng. Trong phòng tràn ngập mùi ngải cứu bị cháy không quá khó ngửi nhưng cũng không dễ ngửi. Trước kia bà Lục đều xông phòng trước khi cô trở về một ngày, chờ cô trở về ở thì mùi trong phòng đều tản sạch sẽ.
“Mùi còn chưa tan hết, mẹ mua màn chống muỗi, lát nữa canh sẽ căng lên.” Lục Kiêu nói.
Tô Ngọc Kiều gật đầu, không thấy Tiểu Bảo liền hỏi anh: “Con trai đâu?”
“Ở phòng ba mẹ xem ấp gà con, lát nữa anh sẽ dẫn nó đi tắm.”
“Ừ.”
Tô Ngọc Kiều thuận miệng đồng ý rồi ngồi xuống trước bàn bắt đầu lau mặt. Ở nông thôn và đang ở nhà chồng nên Tô Ngọc Kiều mặc bảo thủ một chút, trên người là áo ngủ dưới mặc quần nhưng cô sợ nóng nên xắn ống quần đến trên đầu gối.
Lục Kiêu nhìn cô một cái, xếp màn xong anh xoay người ra ngoài dẫn con trai đi tắm. Tô Ngọc Kiều chờ anh đi ra ngoài mới thở phào nhẹ nhõm, động tác trên tay nhanh hơn, lau xong liền xoay người nằm xuống trước. Đêm qua thật sự cô đã bị doạ nên cả ngày hôm nay Tô Ngọc Kiều cũng không dám cùng anh ở một chỗ. Hiện tại đang ở nhà chồng nên ngày mai cô cũng không thể lại ngủ đến lúc mặt trời treo đỉnh. Lục Kiêu đưa con trai đi tắm xong thì trên người cũng ướt đẫm. Anh dứt khoát cởi áo tắm một lần nữa, cả người ướt sũng trở về phòng.
Trên người Tiểu Bảo quấn khăn lông lớn, cười ha ha bò lên giường nhào vào lòng mẹ. Tô Ngọc Kiều ngạc nhiên ngồi dậy nhìn Lục Kiêu như vừa mới đi về từ một trận mưa to.
“Sao lại ướt thành như vậy?”
Vừa hỏi xong đã thấy Lục Kiêu đưa lưng về phía cô cởi quần áo ướt còn sót lại trên người ra, khuôn mặt Tô Ngọc Kiều đỏ bừng, ôm con trai xoay người ngược lại nằm xuống giường.
Lục Kiêu nghe thấy động tĩnh của cô nên quay đầu lại nhìn thoáng qua, bị bộ dáng rụt đầu thẹn thùng của cô chọc khẽ cười một tiếng, nhếch khóe môi nhưng tay vẫn nhanh chóng lau khô mình, sau đó mặc quần áo vào.
Tiểu Bảo còn tưởng rằng mẹ đang chơi trò chơi với cậu, cười khanh khách muốn kéo mẹ dậy một lần nữa.
“Mẹ ngủ rồi, Tiểu Bảo cũng mau nằm xuống ngủ với mẹ đi. ’’ Tô Ngọc Kiều nhắm mắt nói.
Bên tai truyền đến động tĩnh Lục Kiêu lên giường, cô do dự một chút, ôm lấy con trai đặt ở giữa giường, sau đó lại làm như không có việc gì nằm thẳng nhắm hai mắt lại. Lục Kiêu phát hiện nhưng không nói gì, bình tĩnh thổi đèn, xong yên tĩnh nằm xuống. Ngoài phòng tiếng côn trùng kêu vang, Tô Ngọc Kiều nhắm mắt một hồi lâu cho đến khi trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại, cô mới len lén mở mắt nhìn sang bên cạnh. Phòng ngủ ở nhà chồng không có rèm cửa sổ, chỉ dán một lầng báo cũ ở trên thủy tinh, tờ giấy mỏng manh không ngăn được ánh trăng chiếu vào.
Cô loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng Lục Kiêu đưa lưng về phía bọn họ, có vẻ như đã ngủ. Tô Ngọc Kiều hài lòng nhắm mắt, cũng chuẩn bị trở mình đi ngủ. Không ngờ được, giây tiếp theo cả người trời đất quay cuồng, chờ cô kịp phản ứng thì đã bị đè ở dưới thân. Lục Kiêu mở to hai mắt, đôi mắt đen nhánh vô cùng có tinh thần, nào có vẻ gì là đang ngủ. Anh cúi đầu, giọng nói khàn khàn mê người vang lên bên tai.
“Tô Ngọc Kiều, lá gan ngày hôm qua của em đâu?”
Đêm vẫn còn dài.
Trêu chọc sói đói, làm sao có thể toàn thân trở ra được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT