Dương Mẫn đang lo lắng tâm sự của con gái nên cũng không hỏi nhiều. Nhưng bọn họ đều đoán sai về Tô Ngọc Kiều, cô không đổi ý, chỉ là đang ăn cơm mà lơ đãng, không nghe bọn họ đang nói gì. Tô Ngọc Kiều và một miếng cơm vào miệng, cảm thấy bản thân đường như đã quên gì đó. Mấy người ăn được nửa bữa cơm thì Tô Vũ đưa Chu Đan Đan trở về, vừa mới tiến vào cửa đã gọi Tô Ngọc Kiều.
“Kiều Kiều, sáng nay em có lấy xe đạp đi mua quần áo không?”
Tô Ngọc Kiều túc này mới hoàn hồn, vỗ trán rồi đứng dậy: “Ôi trời, em quên, em để xe và quần áo trên đường rồi.”
Chu Đan Đan mỉm cười với cô, mang theo hai gói đồ to trong tay đưa cho cô:
“Trí nhớ của em tốt quá, nếu không phải có người hảo tâm thấy em để quên nhặt lại, đến khi nào em mới nhớ mà đi tìm lại.”
“Cảm ơn chị dâu, xe cũng mang về rồi sao?”
Nói xong cô ra ngoài nhìn, Tô Vũ dựng hai chiếc xe song song với nhau, không khỏi thở dài.
“Anh, chị dâu, 2 người còn chưa ăn cơm, mau đi rửa tay đi, em mang cơm cho 2 người.”
Tô Ngọc Kiều ân cần nói. Cả nhà đã ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút rồi mới bắt đầu dọn dẹp căn nhà bừa bộn. Phòng khách dưới lầu giao cho thím Lưu quét dọn, những người khác đều tự quay về phòng riêng dọn dẹp. Tô Ngọc Kiều cùng Lục Kiêu lên lầu, Tiểu Bảo còn ở trong lòng ba, Lục Kiêu chỉ có thể một tay ôm cậu, tay kia thì cầm hành lý anh mang về.
Sau khi đẩy cửa phòng mình ra, Tô Ngọc Kiều kinh ngạc há miệng vì cảnh tượng quả thực giống thổ phỉ vừa càn quấy, cả căn phòng vô cùng lộn xộn, ngay cả giường cũng bị xốc lên.
Lục Kiêu buông Tiểu Bảo xuống, anh nhíu mày nói: “Phòng của ba mẹ cũng bị làm lộn xộn như vậy sao?”
Tô Ngọc Kiều quay người đi xem xét các phòng khác, sau khi trở về cô lắc đầu nhìn anh đầy khó hiểu nói:“Không có, phòng anh chị dâu vẫn ổn, phòng ba mẹ lộn xộn nhưng cũng không kinh khủng như phòng này, chỉ thiếu chưa dỡ gạch thôi.”
Nhưng Tô Ngọc Kiều đi vào kiểm tra, những thứ quý giá không bị mất, hộp đựng tiền đã bị mở ra nhưng số tiền bên trong vẫn bằng số tiền cô bỏ vào. Ánh mắt của Lục Kiêu quét qua toàn bộ căn phòng, trong lòng anh nhanh chóng nhận ra đây không phải là một cuộc điều tra bình thường, nếu nói nơi giấu bí mật tốt nhất nhà họ Tô, thì lẽ ra là phòng làm việc hoặc phòng của Tô Ái Hoa, nhưng chỉ có phòng của Tô Ngọc Kiều bị lật tung, giống như đám người kia biết trước phải tìm ở đâu, mục đích tìm cái gì.
“Em đã đọc lá thư báo cáo đó chưa?” Lục Kiêu hỏi.
Tô Ngọc Kiều đau lòng nhặt lên một bộ váy cô vừa mua gần đây, còn chưa mặc được vài lần, trên váy đã bị dính dấu chân to tướng, nghe vậy cô tức giận nói:
“Không đọc, thư báo cáo tám phần là giả, đám người kia chắc chắn nhắm vào nhà chúng ta lâu rồi.”
“Trước kia có ai… đến nhà hoặc vào phòng của em không, anh nghi ngờ bọn họ điều tra có mục đích, hơn nữa bọn họ muốn tìm thứ gì đó trong phòng của em.”
Lục Kiêu ở trong quân đội từng có thời gian làm lính trinh sát, chiến trường đã huấn luyện anh nhạy bén, giúp anh lập tức nắm được điểm quan trọng.
“Không có, trong khoảng thời gian này không có người ngoài tới nhà, phòng của tôi ngoài thím Lưu và mẹ đi vào, cũng không có người khác đi vào.” Tô Ngọc Kiều nhận thấy vẻ nghiêm túc của anh, nhíu mày cẩn thận nhớ lại rồi mới nói.
“Em suy nghĩ kỹ một chút, sâu hơn tí nữa, có người nào đến không? người đến tìm em hoặc là người đến tặng đồ cho em.”
Lục Kiêu càng hỏi cẩn thận hơn.
Tô Ngọc Kiều tạm thời buông đồ bị đạp hư xuống, cô cẩn thận nhớ lại, do dự nói:
“Trước đó có Đường Văn Lệ, là vợ của phó giám đốc thường xuyên đến nhà tìm mẹ uống trà, cũng có mấy người vợ của lãnh đạo tới nhà, nhưng các bà ấy bình thường không lên lầu hai, thím Lưu cũng để ý, nếu thấy chắc chắn sẽ ngăn lại, nhưng...”
Đột nhiên, Tô Ngọc Kiều mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Lục Kiêu nói:
“Trong khoảng thời gian này chỉ có Lạc Thu Nhã đến tìm em hai lần, cô ta đã đến nhà em từ lâu và có vào phòng em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT