“Tôi nói này, xưởng trưởng Tô tốt như vậy sao có thể làm ra chuyện đó, nhà máy của chúng ta lớn như hiện tại còn không phải đều là công lao của lão Tô sao? Nhiều người có công ăn việc làm, có tiền lo cho một nhà già trẻ ăn no, đều nhờ cả vào xưởng trưởng Tô.”

“Vệ Chiêu Đệ cắt chỉ kia, tôi khinh, đối với mẹ chồng nàng dâu không có lương tâm, bưng bát cơm lên ăn cũng phải nghe chửi, mấy mụ già cũng thật không biết xấu hổ, nếu không phải giám đốc Tô cho bọn họ công việc, bây giờ người nhà bọn họ còn không biết xin cơm ở đâu, còn đám nói bậy xưởng trưởng, tôi sẽ tố cáo bọn họ với chủ nhiệm phân xưởng.”

Giang A Bà ở nhà đã nấu cơm xong cho cháu trai cháu gái, còn có cả Tiểu Bảo và Vi Vi ăn trước một chén nhưng 2 đứa trẻ ngồi tựa lan can chờ đợi, gọi cũng không động đậy, kéo cũng không đi vào, vẻ mặt buồn thiu làm cho người ta khó chịu.

“Đứa nhỏ còn ở đây, con nói chuyện chú ý một chút.’’

Giang A Bà ngăn con dâu nói lời thô tục, bà đặt 2 chén mì trứng đang cầm trên tay lên mặt bàn rồi nói:

“Chuyện nhà họ Tô giải quyết như thế nào? Ôi, hai đứa nhỏ này vẫn còn rất nhỏ, trong lòng khó chịu thì không chịu ăn.”

“Đã giải quyết xong rồi, mẹ không biết đó thôi, nhà họ Tô có người con rể là người của quân ngũ rất lợi hại, ba quyền hai cước đánh cho đám người kia ngã nhào, haha. Mẹ xem bọn họ bình thường nhìn rất kiêu ngạo, hôm nay đã bị đánh cho nằm sấp bất động, buồn cười chết được.”

Nhắc tới đám người Tiểu Khâu kia, tất cả mọi người đều chán ghét, vừa sợ lại vừa hận, nghe vậy Giang A Bà cũng phụ họa:

“Đúng là đáng đánh, nên sớm có người dạy dỗ bọn họ một chút.”

Mẹ chồng nàng dâu ở trong sân nói chuyện, còn Tiểu Bảo hướng đôi mắt trông mong nhìn thẳng ra đường, trong mắt Vi Vi ngấn lệ, còn nhỏ nhưng lại đóng vai người lớn ôm em trai an ủi.

“Tiểu Bảo ngoan, cô sẽ lập tức đến đón chúng ta về nhà, chúng ta phải nghe lời nha.”

Cho đến khi thấy Tô Ngọc Kiều xuất hiện, Vi Vi nhịn không được là đứa đầu tiên khóc nấc lên, nước mắt rơi lã chã.

“Cô, huhu…”

“Mẹ!”

Nhìn hai đứa bé đáng thương, Tô Ngọc Kiều đau lòng vô cùng, quay người gỡ tay Lục Kiêu ra, rồi cô bước nhanh ôm hai đứa bé vào lòng dỗ dành.

“Ngoan ngoan, hai đứa chờ lâu lắm phải không, là cô sai, cô đến đón các con đây, thôi đừng sợ nữa nhé.”

Tiểu Bảo không khóc, nhưng đôi mắt tròn xoe ngập nước, đến nỗi đôi lông mày rủ xuống, không mở lên được.

“Tiểu Bảo ngoan, con nhìn xem đó là ai? Con có nhận ra không?”

Sau khi an ủi cháu gái, Tô Ngọc Kiều buông tay ra chỉ cho con trai nhìn về phía sau mình.

Tiểu Bảo vẫn giương đôi mắt ngấn lệ nhìn lên, hai tay ôm chặt cổ mẹ không rời, chờ một hồi lâu cũng không phản ứng lại.

Tâm trạng Lục Kiêu lo lắng hơn hẳn lần đầu tiên chạm vào dao kiếm, anh đặt hai tay lên đầu gối rồi ngồi xổm xuống, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng một hồi lâu sau vẫn không thể mở miệng.

Ngay lúc Tô Ngọc Kiều không chờ được nữa, định mở miệng nhắc con trai thì Tiểu Bảo đột nhiên cọ cọ vào cổ mẹ, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Là ba.”

Không biết vì sao, đôi mắt Tô Ngọc Kiều nóng lên, giọng nói cũng run rẩy: “Đúng rồi, là ba của Tiểu Bảo đã trở về, Tiểu Bảo có muốn được ba ôm không?”

Tiểu Bảo ngại ngùng càng ôm chặt lấy cổ cô, một lúc sau mới gật đầu. Tô Ngọc Kiều vỗ lưng an ủi cậu, ngẩng đầu ý bảo Lục Kiêu chủ động đến ôm con trai.

Hai người từ lúc kết hôn đến nay, tổng cộng chỉ gặp nhau bốn lần, thời gian ở chung tính bằng đầu ngón tay, lần đầu tiên là kết hôn, Lục Kiêu tranh thủ làm đám cưới với thời gian nghỉ phép tổng cộng ở nhà được bảy ngày; lần thứ hai lúc cô mới mang thai, anh đã về một chuyến, còn chưa tới 3 ngày; lần thứ ba chính là khi Tiểu Bảo được sinh ra, anh nhanh chóng xin nghỉ phép, chưa tới 1 tuần đã phải đi chấp hành nhiệm vụ; lần cuối cùng là khi Tiểu Bảo bảy tháng, lần đó thời gian ngắn nhất, bởi vì hai người cãi nhau một trận um xùm, được 2 ngày là anh đã về khu vực đóng quân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play