Tiểu Khâu đi theo Khâu Chính Dân khắp nơi làm kẻ sai vặt của ông ta, quen biết rất nhiều người nhưng khi nhìn thấy hai người này, trái tim hắn lại chùng xuống. Lý Chính Văn xách chiếc cặp bước vào, mỉm cười chào hỏi những người lớn tuổi có mặt, sau đó vỗ nhẹ lên vai Tô Vũ, khi ngẩng đầu tìm kiếm hình đáng của em gái Ngọc Kiều thì ánh mắt đột nhiên bị một người đàn ông xa lạ chặn lại.
Được rồi, người đàn ông này nhìn có chút quen mắt, nhìn quân phục của người đàn ông này cùng Tô Ngọc Kiều dựa sát vào người hắn, Lý Chính Văn chợt nhớ tới. Ồ, đây là em rể không được yêu thích của anh à.
Nhà họ Lý thường xuyên qua lại trước khi nhà họ Tô chuyển đến tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây trong nhà máy dệt, nếu Lý Chính Văn không lớn hơn Tô Ngọc Kiều gần mười tuổi thì hai gia đình đã muốn kết thành thông gia với nhau rồi.
Khi Lý Chính Văn còn nhỏ, anh và Tô Vũ thường cùng nhau dỗ dành em gái nhưng Lục Kiêu luôn ở trong quân đội, lần duy nhất hai người gặp nhau là khi anh đi dự tiệc cưới của hai người.
"Chú Tô, dì Dương, đã lâu không gặp, thứ lỗi cho cháu, cháu đến muộn." Lý Chính Văn cười lấy tài liệu từ trong túi ra.
"Nào, Tiểu Khâu, cho tôi xem lệnh khám xét của anh."
Tiểu Khâu rất bất đắc dĩ nhưng anh ta cũng biết mình không thể đắc tội Lý Chính Văn, nói cách khác, Tiểu Khâu không thể đắc tội nhà họ Lý đằng sau Lý Chính Văn.
Không giống như ông nội Tô đã nghỉ hưu sớm, ông cha nhà họ Lý từ trước đến nay đã là một vị tướng có công với đất nước, cho dù hôm nay bản thân Khâu Chính Dân có mặt ở đây cũng phải ngoan ngoãn hợp tác với Lý Chính Dân.
Lý Chính Văn lại mỉm cười, rất hài lòng với sự hiểu biết của hắn, cầm lấy lệnh khám xét giả vờ nhìn hai lần, sau đó ho nhẹ một tiếng, thu hồi nụ cười trên mặt.
Anh ta nghiêm túc nhìn Tiểu Khâu, cảnh cáo nói:
“Tôi đã nhìn thấy lệnh khám xét của anh, trong đó không có lệnh khám xét, chẳng lẽ anh không biết sao, về việc ‘cộng tác với kẻ thù’, ‘phản quốc’ là những việc xấu đặc biệt nghiêm trọng, cần phải có lệnh khám xét được chính phủ phê duyệt và sự chấp thuận đặc biệt của bộ phận liên quan đi cùng mới có thể đến nhà để điều tra anh biết không?”
Cục trưởng Uông ở một bên đang trò chuyện với Tô Ái Hoa cũng hắng giọng tỏ vẻ đồng tình nói vài lời.
“Bỏ qua vấn đề thư tố cáo của anh có đúng hay không, đồng chí Tiểu Khâu, thay mặt chính phủ, tôi nghiêm khắc chỉ trích và không đồng tình với cách làm việc của các anh.”
Tiểu Khâu cúi đầu, nghiến răng chua chát thừa nhận sai lầm: “Vâng, chúng tôi không cẩn thận nhưng đồng chí Lý, chúng tôi cũng thiếu kiên nhẫn. Chúng tôi đều quyết tâm trấn áp tất cả những kẻ gây nguy hiểm cho an ninh quốc gia, sợ để xảy ra sự cố để kẻ phản động trốn thoát, mong anh thông cảm cho chúng tôi."
"Hành động là tốt nhưng đồng chí Tiểu Khâu, khi anh hành động như vậy, anh có cân nhắc xem liệu nó có vô tình làm tổn thương đến sự đoàn kết và niềm tin của mọi người trong tổ chức không?”
“Anh có bao giờ nghĩ đến tâm trạng của người thường không?”
“Tôi biết anh muốn làm điều tốt. Nhưng anh cũng phải xem xét cách ứng xử của mình, không được cư xử như kẻ cướp. Làm cho mọi người sợ hãi và lo lắng, đây không phải là ý định ban đầu của cấp trên để đồng ý cho các anh làm việc.”
"Đúng vậy, anh phê bình rất đúng, sau này chúng tôi sẽ kiểm điểm bản thân." Tiểu Khâu chịu đựng nhục nhã, tiếp tục thừa nhận sai lầm của mình.
"Được rồi, biết mình sai thì tốt."
Khâu Chính Dân hiện tại nắm quyền, Lý Chính Văn cũng không dám đắc tội người quá đáng, nhưng sớm hay muộn, những người này cũng không có kết cục tốt đẹp, nên anh ta dừng lại lời đang nói.
"Vì anh đã nhận được tố cáo và tôi cũng nhận được yêu cầu từ chú Tô. E hèm, đồng chí Tô Ái Hoa, được rồi, cục trưởng Uông và Tiểu khâu sẽ cùng nhau thực hiện cuộc điều tra này."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT