"Ông chủ, bà chủ chặn ở cửa không cho bọn họ vào. Lúc tôi đến đây đã đang cãi nhau rồi, Ngọc Kiều vừa mới bế con lên rồi quay về, chúng ta nhanh chóng quay về đi, tôi chỉ sợ lỡ đám người kia động tay động chân thì làm sao bây giờ?”
Thím Lưu không biết đi xe đạp, chạy một mạch tới đây, xe của Tô Ái Hoa thì giao cho anh chàng bảo vệ. Tô Ái Hoa bước ra khỏi cổng nhà máy, chặn một chiếc xe tải chở hàng, hai người lên xe vội vã trở thúc giục nhanh chóng về nhà. Từ xa nhìn thấy một đám người vây quanh cửa nhà mình, Tô Ái Hoa đè nén những dự đoán xấu trong, lòng, chen qua đám đông nhanh chóng tiến vào.
"Tránh đường, nhanh nhường một chút."
Thím Lưu theo sát phía sau, vừa chen vào vòng trong cùng, không chú ý dưới chân bỗng nhiên giẫm phải một bàn tay. Chủ nhân của bàn tay hét tên "Hựa”, bà Lưu sợ đến mức quên cử động chân, giẫm lên tay anh ta và tiến thêm một bước nữa.
Tâm nhìn đột nhiên mở rộng, thím Lưu vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy những nam thanh niên đeo băng tay màu đỏ nằm trên mặt đất trước mặt nhà họ Tô, họ đều đang ôm bụng hoặc các bộ phận cơ thể khác và khóc lóc giống như mấy ông già giả vờ tống tiền người bên đường y như thật vậy.
Tô Ái Hoa dừng lại nhìn thấy Lục Kiêu đứng cao như cây tùng trước cửa nhà mình, phải mất hai giây ông mới nhận ra đây hình như là con rể mình.
Ông cũng nhìn thấy vợ và con gái đang đứng khỏe mạnh ở phía sau, trong lòng yên tâm, cúi đầu nhìn người nằm trên mặt đất, cau mày đi đến.
“Lục kiêu, hôm nay con mới đến à?”
Lục Kiêu gật đầu với ba vợ.
Lúc này thím Lưu mới quay lại nhặt chiếc túi ông để ngoài đám đông rồi lại chen vào lần nữa.
"Ông chủ, đây là nhóm người tố cáo gia đình chúng ta hợp tác với kẻ địch, nhất định đòi vào nhà để tìm kiếm bằng chứng gì đó. Thật sự không biết xấu hổ y chang bọn cướp."
Thím Lưu thấy bà chủ và cô chủ không sao, nhẹ nhàng thở đều, quay đầu lại giống như tiểu nhân đắc chí tố cáo mấy người kia.
Tô Ái Hoa nhẹ nhàng ôm vợ an ủi, trong lòng Dương Mẫn dần dần thả lỏng ra.
"Chú Tô, chú cũng quen biết chú tôi, chúng ta không cần vòng vo nữa. Tôi nói thật cho chú biết, thư tố cáo là đúng, lệnh khám xét trong tay tôi cũng là thật. Chú tốt nhất nên hợp tác để chúng tôi vào tìm kiếm. Nếu không, tôi sẽ chỉ cho rằng ông có tật giật mình không dám để tôi vào lục soát.”
Tiểu Khâu được đỡ đứng dậy, miệng thì gọi chú, nhưng trên mặt lại không có một chút kính trọng nào. Có vẻ như trận đòn vừa rồi không dạy cho anh ta cách làm người được.
Lục Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay đang rũ cạnh người, ánh mắt càng ngày càng sâu thẳm, nhìn thẳng vào mấy người. Tiểu Khâu và những người khác bị anh làm cho sửng sốt, tuy đều cố gắng đứng thẳng lưng nhưng dưới chân thì thành thật lùi lại hai bước.
Tô Ái Hoa nở nụ cười hiền lành, như một trưởng bối hỏi:“Tiểu Khâu nói có lý nhưng không biết cậu còn nhớ lệnh khám xét báo cáo hợp tác với địch không phải do một mình chú của cậu đưa ra là được."
"Việc này rất quan trọng, ta hẳn là vô tội. Tội cấu kết với địch hoàn toàn là vu khống. Nhưng cậu nói rất đúng, nếu ta thực sự vô tội thì nên cho phép mấy người tùy ý khám xét để chứng minh mình trong sạch."
"Đừng lo lắng, tôi sẽ không bao giờ ngăn cản cậu thực thi pháp luật nhưng chúng ta cũng phải hành động theo pháp luật.”
“Lệnh khám xét của cậu không có tác dụng thực tế cho nên khi tôi quay về, tôi đã cử người đến tòa thị chính và đồn cảnh sát để thông báo cho họ. Làm phiền Tiểu Khâu đợi một lát, khi họ mang thủ tục đầy đủ đến đây, tôi chắc chắn sẽ hợp tác điều tra."
Những lời này được nói một cách nhàn nhã và có căn cứ nhưng trong lòng Tiểu Khâu lại tức giận đến mức muốn hộc máu.
Còn hợp tác cái gì nữa, chờ ông ta thật sự gọi người đến thì làm gì còn đến lượt anh ta nói chuyện nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT