“Anh đã khiêu khích chính quyền, ngoan cố chống cự, dám dùng bạo lực cản trở việc thực thi pháp luật. Tôi sẽ tố cáo với lãnh đạo của anh, tước bỏ chức danh của anh, cút về nhà làm ruộng đi. Nhà họ Tô muốn nổi loạn, mọi người cầm vũ khí xông lên cho tôi.’’

Một đám tôm chân mềm dù có kêu to đến mấy cũng không địch nổi Lục Kiêu, chưa kịp vung gậy đã bị hắn đá văng ra xa ba mét. Lo sợ vô tình bị thương, những người xem lần lượt lùi lại để nhường sân khấu cho họ. Chỉ trong vài giây, một đám đàn ông trẻ ngã xuống khoảng trống trước nhà họ Tô, ôm bụng cúi đầu kêu lên "Ôi, Ối, Ối’’

Tiểu Khâu là tên cuối cùng bị ném ra ngoài, Tô Ngọc Kiều chớp thời cơ, hai tay tóm lấy vòng eo thon gọn của Lục Kiêu, với chân đá hắn một phát, cuối cùng trốn ra sau lưng anh như không có chuyện gì xảy ra nhưng bàn tay đặt trên thắt lưng của anh ta thì không bỏ ra. Nửa cái đầu của cô lộ ra dưới cánh tay anh, chờ cơ hội trút giận lần nữa.

Động tác đánh lui kẻ địch của Lục Kiêu dừng lại, cơ bắp ở eo anh lập tức căng cứng khi cô chạm vào anh, Tô Ngọc Kiều không chú ý nhưng cảm thấy bề mặt dưới tay cô rất tốt, mềm mềm cứng cứng lại rất đàn hồi, tiện thể véo thêm hai lần nữa. Lục Kiêu đang duỗi đôi chân dài ra đá người thì vẻ mặt cứng ngắc, âm thầm dùng lực cắn răng mới miễn cưỡng không để ý tới đôi tay đang đi chuyển lộn xộn trên người anh của Tô Ngọc Kiều.

Một tiếng “bịch”.

Cuối cùng, Tiểu Khâu bị ném ra ngoài, ngã mạnh xuống sàn bê tông, các anh em của anh ta dù đau đớn không thể đứng dậy nhưng vẫn cố gắng nhường chỗ cho Tiểu Khẩu, đúng thật là tình cảm anh em sâu sắc.

Lời Tiểu Khẩu nói ra giống như đánh rắm, mặt của anh ta bị người ta ấn xuống đất chà xát.

Bộ dáng khốn khổ của đám người đó được mọi người vây xung quanh xem rõ ràng.

“Ha ha.”

Không biết là ai, nhưng một người trong số họ không khỏi bật cười, chẳng mấy chốc mọi người đều bị lây, tuy nhiên, mọi người vẫn cố nín, ai nấy đều bịt miệng cười khúc khích, không dám lớn tiếng.

Ha ha, ai bảo bình thường bọn họ lúc nào cũng diễu võ dương oai, lần này đá trúng tường sắt rồi, mặt mũi cũng ném đến nhà bà ngoại rồi.

Tiểu Khâu lần này không thể nói ra những lời gay gắt, anh ta nằm trên đất ôm ngực một lúc, cảm giác đau như xương sườn bị gãy vậy. Tô Ngọc Kiều ngẩng đầu lên và nở một nụ cười đắc ý với họ, phối hợp với Lục Kiêu vô cảm và hung dữ đứng trước mặt thật sự giống cáo mượn oai hùm nhưng lại không khiến cho người ta thấy chán ghét.

Lục Kiêu cúi đầu nhìn nửa cái đầu lộ ra ngoài của cô, giống như nhìn thấy một con mèo sữa nhỏ có răng và móng vuốt, vẫy vẫy móng vuốt cố gắng giả vờ hung dữ, muốn hù dọa kẻ địch nhưng thực chất là con mèo sữa nhỏ mềm yếu chỉ chọc một cái là nó ngã xuống. Khoé miệng lạnh lùng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, Lục Kiêu cảm thấy buồn cười với chính mình.

Sau đó trong lòng cười nhạt, Tô Ngọc Kiều sao có thể là một con mèo nhỏ được, rõ ràng là một cô công chúa mèo chanh chua. Công chúa mèo Tô Ngọc Kiều vẫy nắm tay nhỏ của mình và vui mừng khi thấy Lục Kiêu dạy dỗ nhóm người này giống như cô ấy tự tay hạ gục họ vậy.

Cô ngẩng đầu nhìn Lục Kiêu cười tươi rói:“Em biết anh sẽ đến bản vệ em mà!”

Giống như trong giấc mộng, Lục Kiêu thật sự là anh hùng của cô. Nói xong, má cô vô thức áp vào cánh tay siết chặt của anh, thật giống một công chúa mèo kiêu hãnh, dính chặt vào hiệp sĩ dũng cảm như một phần thưởng.

Quân phục mùa hè thoải mái bó sát trên người, cánh tay Lục Kiêu bị cọ xát tê dại giống như bị kiến cắn, vừa tê vừa ngứa cứng đờ đứng ở đấy cho Tô Ngọc Kiều tùy ý ôm rồi lại cọ.

"Khụ, Kiều Kiều lại đây, ba con và những người khác chắc sẽ sớm quay lại."

Dương Mẫn ho nhẹ, đẩy con gái ra và giải cứu con rể đang cứng đờ tại chỗ sau khi bị cọ xát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play