Chị dâu hỏi vấn đề này, cũng chính là điều mà Tô Ngọc Kiều lo lắng nhất trong hai ngày qua nhưng chưa kịp nghe thấy câu trả lời, Dương Mẫn đã ngẩng đầu nhìn thấy bóng lưng của cô, vội vàng đứng đậy đi tới để giúp cô ấy cầm đồ.
"Về đến nhà sao không nói gì? Tại sao lại đứng ở cửa?"
Dương Mẫn nhận lấy đồ vật trong tay con gái, đặt lên bàn, thuận miệng hỏi. Tô Ngọc Kiều buông tay Tiểu Bảo ra để nó tự chơi, sau đó cô vòng tay mẹ đi đến ghế sofa cùng ngồi xuống, cô hỏi thẳng:
“Con vừa nghe mẹ và chị dâu nói chuyện, còn vụ cháy thì sao? Ba có tìm thấy gì không?”
“Vẫn chưa, làm sao nhanh như vậy được.”
Dương Mẫn không ngạc nhiên khi con gái quan tâm đến chuyện này, thực ra bà muốn nhanh chóng tìm ra nguyên nhân, lần trước thật sự khiến bà quá sợ hãi, hai ngày nay bà cũng ăn không ngon ngủ không yên.
“Nguyên nhân vụ cháy vẫn chưa được tìm ra nhưng ba con có đề cập đến việc cấp trên có thể sẽ khen thưởng anh trai con.”
Tô Ngọc Kiều nghĩ đến phần thưởng hay thứ gì đó, dường như chúng không có ở đó trong giấc mơ của cô. Tuy nhiên, lần này ngọn lửa không bùng phát lớn, cũng nhờ Tô Vũ ngày hôm đó ở lại nhà máy làm thêm giờ và tổ chức nhân lực dập lửa kịp thời để khôi phục những thiệt hại của nhà máy.
Bây giờ mọi chuyện có vẻ đang chuyển biến theo chiều hướng tốt nhưng Tô Ngọc Kiều vẫn cảm thấy có chút bất an, xem ra cô phải tìm cơ hội nhắc nhở ba mình thêm, bởi vì cô sợ đám người đó sẽ không dễ dàng dừng lại như vậy.
Thời gian trôi qua nhanh hơn bởi vì cô có chuyện phải lo lắng!
Sau bữa tối, Tô Ngọc Kiều bế Tiểu Bảo đưa cho Dương Mẫn tắm giùm, suy nghĩ một chút liền mở cửa phòng làm việc của ba.
“Ba, con có chút việc muốn nói với ba.”
Tô Ái Hoa đeo một cặp kính trên mặt, đang đọc tài liệu từ nhà máy mang về, nghe vậy, ông đặt tài liệu xuống và hỏi:
"Sao vậy con?"
“Con nghe mẹ nói trong nguyên nhân cháy trong nhà máy còn chưa tìm ra, con có một số suy đoán.”
“Con nghĩ vụ đốt phá này là do có người tạo ra, đặc biệt lại nhằm vào ba, họ muốn xử lý gia đình chúng ta.”
"Kiều Kiều, đừng có nói linh tinh."
Tô Ái Hoa vẻ mặt không biểu hiện gì, nhìn rất nghiêm túc nhưng lại không có ý định cắt ngang lời nói của cô. Tô Ngọc Kiều thấy vậy tiếp tục nói:
"Con nghi ngờ đó là Mã Hồng Đào giở trò. Ba có nhớ lần cuối cùng Đường Văn Lệ đến nhà chúng ta và muốn hối lộ mẹ bằng đồ trang sức không? Con đã kiểm tra đằng sau người hút thuốc mà con bắt được trong nhà máy. Người đó chính là người mà bà ấy muốn mẹ xin ba cho vào nhà máy.”
“Ba nói xem vốn dĩ bà ấy cầm đồ dùng quan hệ của Mã Hồng Đào là có thể nhét được người vào trong xưởng, tại sao lại phải làm điều thừa thãi đi đường vòng xa như thế cơ chứ! Hơn nữa đúng lúc đó mẹ lại đang suy nghĩ đến quà sinh nhật của con, tại sao bà ta lại vừa lúc lấy ra một bộ trang sức ngọc trai, chắc chắn bà ta biết tính tình của mẹ, biết chắc chắn việc đưa người không thành nhưng mẹ thích bộ trang sức kia nên chắc chắn sẽ dùng tiền mua bộ trang sức kia.”
“Ngoại trừ bà ta ra thì không ai biết mẹ đưa tiền mua, như vậy họ lại đưa người kia vào trong nhà máy cuối cùng thuận miệng nói luôn ba nhận hối lộ. Lúc này nhân chứng vật chứng không phải đầy đủ luôn hay sao?”
“Nhưng cho dù có người đi tố cáo ba nhận hối lộ thành công nhưng dựa vào công lao nhiều năm ba làm ở nhà máy như vậy thì chỉ một việc nhỏ đó không có khả năng đẩy ngã nhà chúng ta nhưng nếu có thêm một việc lớn xảy ra do lơ là nữa thì sao?”
“Bây giờ chúng ta hãy quay ngược lại vấn đề. Đầu tiên họ tìm người đốt, sau đó xưởng dệt bị thiệt hại nặng nề. Khi đó cấp trên nhất định sẽ cử người đi điều tra. Khi ba bị bắt đi, họ liền tiết lộ sự việc này. Ủy ban Cách mạng đưa người đến khám xét nhà mình, ai sẽ quan tâm liệu đó có phải là sự thật hay không khi có đầy đủ nhân chứng và vật chứng.”
Tô Ngọc Kiều không thể kể cho Tô Ái Hoa tất cả những gì cô nhìn thấy trong cơn ác mộng nhưng cô kết hợp nó với những gì đã xảy ra bây giờ và biến nó thành hiện thực, chủ yếu là vì nó khiến nó trở nên chân thực hơn và đáng tin hơn.
Quả nhiên, Tô Ái Hoa nghe xong lời nói của cô bắt đầu suy nghĩ sâu xa, càng nghĩ sắc mặt càng nghiêm túc nhưng coi như thật sự nghe vào rồi.
“Ba, con biết ba đã làm việc với chú Mã nhiều năm và tin tưởng ông ấy nhưng bụng người cách một lớp da đó, hơn nữa ba cũng biết đôi điều về cách làm việc thường ngày của ông ta.”
Lời nói đủ nên dừng, còn lại để cho ba cô tự suy nghĩ sẽ càng đáng tin hơn so với việc cô tiếp tục nói.
Tô Ái Hoa bị tình bạn hai nhà nhiều năm như vậy lừa gạt, không ai có thể lập tức chấp nhận việc một người anh em tốt nhiều năm lại muốn dồn gia đình mình vào chỗ chết.
Cuối cùng Tô Ngọc Kiều có lời muốn nói:
"Ba, con nghĩ Mã Hồng Đào không phải là người duy nhất dính líu đến chuyện này. Còn có một người rất giỏi dàn dựng, có liên quan đến gia đình chúng ta."
Tô Ái Hoa ánh mắt sắc bén, bàn tay nắm giữ tài liệu của cấp dưới dần dần siết chặt, cuối cùng nói:
"Được rồi, chuyện này giao cho ba. Con yên tâm, Kiều Kiều, ba sẽ không để người khác âm mưu hại cả nhà chúng ta."
Nhắc tới một mình Mã Hồng Đào, Tô Ái Hoa có lẽ sẽ không cảnh giác như vậy nhưng lời nói của Tô Ngọc Kiều lại nhắc nhở ông, mấy năm nay tình thế hỗn loạn, ông từng thấy những việc một bước sai lầm dẫn xuống vực sâu.
Nếu đã có người để mắt tới nhà họ, tất cả những điều này có thể được giải thích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT