*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Tô Ngọc Kiều nhìn thấy những thay đổi này, cuối cùng cũng buông bỏ được nhiều lo lắng.

Thứ Sáu sau khi tan làm, Tô Ngọc Kiều đến trường mẫu giáo đón con trai về nhà ông bà nội ăn tối và nghỉ lại một đêm.

Mẹ của Chu Đan Đan bị bệnh, chị ấy đi về nhà mẹ đẻ chăm sóc hai ngày, gần đây nhà máy cũng bận rộn.

Tô Ái Hoa và Tô Vũ ở lại nhà máy làm thêm giờ vào thứ bảy và chủ nhật, Dương Mẫn ở nhà một mình buồn chán thế là bà cho thím Lưu nghỉ hai ngày, dẫn theo cháu gái và con gái về ngõ Hòe Bắc.

Bữa tối, bà nội nấu rất nhiều món Tô Ngọc Kiều và Tiểu Bảo yêu thích, cũng như hai món con dâu yêu thích nhưng ông nội lại không có món nào.

Hai ngày trước là ai khiến ông lại lên cơn nghiện rượu, ông lén uống rượu làm bệnh dạ dày tái phát, bây giờ phải kiêng ăn, trên một bàn đồ ăn xa hoa ông chỉ có thể ăn đĩa rau luộc trước mặt.

Ông nội tức giận đến hất râu nhìn chằm chằm nhưng vô ích, bà nội cũng không thèm nhìn ông mà tập trung gắp đồ ăn cho hai đứa nhỏ.

Cuối cùng, Tô Ngọc Kiều không nhịn được nữa, liền đổ một bát nước ấm, luộc mấy miếng thịt cho ông nội ăn.

Ăn tối xong, cả nhà ngồi quanh sân vừa nghe radio vừa trò chuyện, Tiểu Bảo và Vi Vi chơi đùa ở trong sân nhỏ, chơi mệt một lúc cũng tới giờ đi ngủ.

Tô Ngọc Kiều dẫn cậu đi tắm, thay quần áo ngủ xong, đặt thằng bé đang ngáp ngắn ngáp dài lên giường, mấy phút sau liền ngủ ngoắc cần câu.

Cô dự định hôm nay sẽ ở lại nhà ông bà nội một đêm, sáng mai sẽ ngồi xe đưa Tiểu Bảo về nhà chồng và ở lại thêm một đêm nữa.

Lần trước cô đã hứa với bố chồng và mẹ chồng sẽ thường xuyên về nhà, Tô Ngọc Kiều cũng muốn để ông bà cũng được gặp con nhiều hơn trước khi lên đường theo quân đội.

Nửa đêm, sau khi mọi người đã ngủ say, bỗng có tiếng gõ cửa phá vỡ sự yên tĩnh trong sân.

Tô Ngọc Kiều là người đầu tiên nghe thấy động tĩnh, cô cựa quậy rồi tỉnh dậy, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên Dương Mẫn ở bên ngoài.

Không biết vì sao, một linh cảm chẳng lành chợt nảy sinh trong lòng cô.

Cô tùy ý lấy chiếc áo khoác khoác ngoài bộ đồ ngủ, đứng dậy mở cửa thì thấy ông bà cũng đứng dậy, bà nội bật đèn trong phòng khách, ông nội bước nhanh vài bước để mở cửa và lớn tiếng hỏi ai ở bên ngoài.

"Dì Dương, dì Dương, cháu là Đại Quân, dì cùng cháu quay về xem, nhà máy dệt vừa bốc cháy, chú Tô và Tô Vũ đều chạy đi dập lửa!"

Tim Tô Ngọc Kiều đập thình thịch, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Cánh cửa phòng bên cạnh mở rầm, Dương Mẫn với mái tóc bù xù hoảng hốt lao ra ngoài, suýt chút nữa vấp phải bậc cửa mà không chú ý.

Tô Ngọc Kiều đứng gần vội đỡ lấy bà.

Tuy nhiên, Dương Mẫn thậm chí còn không buồn nhìn xem đó là ai, cô nắm lấy cánh tay của cấp dưới và vội vàng lao ra cửa.

“Ai? Cậu nói cái gì? Ái Hoa và Tô Vũ làm sao vậy? Nhà máy dệt tại sao lại cháy?”

Ông nội giữ chặt khung cửa sửng sốt một lúc, nhìn thấy con dâu và cháu gái đang hoảng loạn, ông bình tĩnh mở cửa.

Đại Quân là hàng xóm cạnh nhà họ Tô, bố mẹ anh cũng là lãnh đạo nhỏ trong nhà máy dệt, hai gia đình thường xuyên qua lại với nhau nên sau khi xảy ra chuyện thấy nhà họ Tô không có ai mới có thể tìm được đến đây.

Đại Quân vẫn mặc quần áo lao động, hôm nay anh cũng làm thêm giờ ở nhà máy dệt, sau khi xảy ra tai nạn anh lập tức chạy về nhà báo tin, tuy nhiên không tìm được ai nên anh vội vàng lên xe.

xe đạp đến ngõ Hòe Thụ.

Anh ta thở hổn hển nói:

“Dì Dương, Ngọc Kiều nhanh trở về với cháu, nhà máy dệt đã xảy ra chuyện, mau trở về khuyên chú và Tô Vũ đi, vừa nãy khi cháu mới đến, Tô Vũ còn muốn chạy vào chỗ cháy đấy.





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play