Bọn họ đến bệnh viện vào khoảng ba giờ sáng, truyền xong hai bình dịch, thì cũng gần 5 giờ sáng. Tiểu Bảo cuối cùng cũng hạ sốt nhưng bác sĩ vẫn đề nghị nằm viện theo dõi hai ngày, vì sốt siêu vi rất dễ tái phát, tốt nhất là đợi đến khi khỏi hẳn rồi xuất viện. Khi trời tờ mờ sáng, Tô Ngọc Kiều nhìn y tá rút kim, sau khi tinh thần hơi thả lỏng thì không chịu được mà ngáp mấy cái. Lục Kiêu khuyên cô ở lại ngủ với Tiểu Bảo một lát, anh sẽ trông chừng hai mẹ con. Giường bệnh đơn không lớn lắm, nhưng Tô Ngọc Kiều gầy, nằm lên cũng không chật.
Cô vốn định khách sáo một chút, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, đắp chăn ngủ cùng Tiểu Bảo một lúc. Đợi đến khi cô tỉnh lại lần nữa, đã là bảy giờ rưỡi sáng. Nhưng Lục Kiêu vốn nói sẽ trông chừng hai mẹ con cô lại không có trong phòng bệnh.
Tô Ngọc Kiều nhìn quanh một vòng không thấy bóng dáng anh, cau mày ngồi dậy định nổi giận, thì đúng lúc này Lục Kiêu đẩy cửa bước vào.
Anh ra hiệu cho cô xem những thứ mình đang cầm trên tay, có hai phần đồ ăn sáng nóng hổi, một cái chậu mới, bên trong đựng khăn mặt, bàn chải đánh răng và các đồ dùng vệ sinh cá nhân.
“Đói không? Anh mua cháo, tàu hũ và đồ chiên, còn có một lồng bánh bao, đi rửa mặt rồi ra ăn nhé. ”
Cơn giận trong lòng Tô Ngọc Kiều bỗng tan biến, khi cúi đầu đi giày, cô thấy đôi dép lê cô đi hôm qua được xếp ngay ngắn ở bên giường. Đợi cô rửa mặt xong ra ngoài, đồ ăn sáng đã ở nhiệt độ vừa phải, Lục Kiêu nhìn cô ăn, quay đầu lại thấy Tiểu Bảo vừa mở mắt, đứng dậy cầm khăn mặt đến phòng vệ sinh vắt một chiếc khăn nóng, đưa cho Tô Ngọc Kiều để cô lau mặt cho con trai. Sau khi hạ sốt, tinh thần của Tiểu Bảo khá tốt, ăn một cái bánh bao nhân thịt nấm, uống hết nửa bát cháo.
Lục Kiêu đợi hai mẹ con ăn xong, mới cầm phần thức ăn còn lại ăn hết trong vài miếng.
Tô Ngọc Kiều có chút kinh ngạc:“Anh chưa ăn sáng sao?”
Vậy sao lúc nãy anh không nói, bọn họ có thể ăn cùng nhau, cô sẽ không để ý đến những chuyện này, dù sao cũng tốt hơn là để anh ăn đồ thừa.
“Không sao, em ở đây trông Tiểu Bảo, anh về nói với mẹ một tiếng, em có thứ gì cần mang đến không? Anh bảo mẹ thu dọn rồi lát nữa anh mang đến. ”
Lục Kiêu còn nhớ chuyện tối hôm kia cô bài xích anh xuất hiện trong phòng cô, chủ động đề nghị để Dương Mẫn thu dọn đồ đạc cho cô. Tô Ngọc Kiều mím môi, cô không phải là người không biết điều, đối mặt với Lục Kiêu như vậy, cô cũng sẽ cảm thấy áy náy.
“Mẹ em sẽ trông nom với dọn dẹp, anh không cần đến đây nữa đâu. ”
Lục Kiêu không trả lời cô, quay lại nhìn Tiểu Bảo một cái, sau đó nói với cô rằng anh sẽ đến ngay, rồi quay người rời đi.
Chưa đầy nửa tiếng, Lục Kiêu đã quay lại, nhưng không phải một mình, Dương Mẫn cũng lo lắng nên đi theo. Vừa hay Tô Vũ cũng đang nằm viện ở bệnh viện này, Dương Mẫn đi tìm bác sĩ nhờ chuyển phòng bệnh, để tiện chăm sóc cùng nhau.
Lục Kiêu bận rộn chạy tới chạy lui lấy đồ, Tiểu Bảo cũng làm một số xét nghiệm, anh lại chủ động chạy đi lấy đơn tìm bác sĩ, sau khi ổn định lại thì lại ra ngoài một chuyến, mua một ít đồ ăn vặt và hoa quả về, sợ Tô Ngọc Kiều ở bệnh viện sẽ buồn chán. Anh ít nói, nhưng mọi việc đều làm chu đáo.
Cuối cùng, anh lại vội vã rời đi để lo chuyện nhà họ Tô, trước khi đi còn nói với Tô Ngọc Kiều rằng trưa anh sẽ quay lại ăn cơm cùng hai mẹ con.
Dương Mẫn cảm ơn anh, chủ động tiễn anh ra khỏi bệnh viện, lần này thì không còn khuyên con gái thay đổi thái độ với anh nữa. Nhưng Tô Ngọc Kiều đều nhìn thấy mọi việc anh làm, muốn phớt lờ cũng khó. Khi Dương Mẫn quay lại, trên tay còn cầm một túi hạt dẻ rang, bà không nói gì với Tô Ngọc Kiều, chỉ cười đặt hạt dẻ lên bàn trước mặt cô rồi nói:
“Vừa thấy dưới lầu có bán cái này, mẹ tiện miệng nói một câu Kiều Kiều thích ăn, A Kiêu đã mua rồi. ”
Tô Ngọc Kiều cúi mắt không nói gì, hạt dẻ rang còn bốc hơi nóng, mang theo mùi thơm ngọt ngào vừa ra khỏi nồi.
“Được rồi, không bắt con làm gì cả, cầm ăn đi, lát nữa nguội thì không ngon nữa. ”
Dương Mẫn lại cười, không nói thêm gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT