*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Nhưng Tô Ngọc Kiều không phải cũng chỉ dựa vào xuất thân tốt, ba là xưởng trưởng nhà máy, ngoại trừ chuyện gia đình ra, phương diện nào khác cũng không thể so sánh với cổ được, dựa vào cái gì mà mình phải nhìn sắc mặt cô ấy?

Lý Thừa Thư nói xong, thấy Lục Thu Nhã cúi đầu không nói gì, anh nhận ra mình có chút nóng vội, bình tĩnh lại giọng điệu rồi nói:

“Thu Nhã, anh biết em tốt bụng nhưng chúng ta không có cách nào khác.

Anh không muốn xa em, anh vẫn muốn cưới em về nhà nhưng nếu anh thật sự về quê, có lẽ kiếp này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.



Đôi mắt của Lục Thu Nhã đỏ hoe và cô gần như rơi nước mắt lần nữa, Lý Thừa Thư chủ động ôm cô vào lòng và nói với giọng nhẹ nhàng:

"Thu Nhã, anh không muốn nhìn thấy em cầu xin tên cặn bã đó vì anh nữa, chúng ta cũng không làm chuyện xấu gì cả đúng không, Tô Ngọc Kiều muốn ly hôn, chúng ta muốn hạnh phúc ở bên nhau, chỉ cần anh có thể ở lại! "

“Được, ngày mai em sẽ đi tìm cô ấy.



Lạc Thu Nhã mắt ngấn lệ gật đầu.

Cô khóc không phải vì cô không đành lòng hãm hại Tô Ngọc Kiều, cô khóc tiếc thương cho số phận khốn khổ của mình, khóc vì Lý Thừa Thư xuất sắc như thế tại sao không được ở lại thành phố.

Cô không những không cảm thấy áy náy vì hãm hại Tô Ngọc Kiều mà sự ghen tị và mất cân bằng trong lòng lại tăng lên gấp đôi, đặc biệt là khi nghĩ đến việc Khâu Chính Dân quấy rối mình, Lạc Thu Nhã càng ghét cô hơn.

Rõ ràng biết Khâu Chính Dân là dạng người gì tại sao trước đây không nói cho cô biết, tất cả những gì cô ta gặp phải hôm nay đều do Tô Ngọc Kiều cố ý, cô ấy khinh thường cô cho nên cố ý lừa cô ứng tuyển xin việc.

Nếu Tô Ngọc Kiều nghe được suy nghĩ ác độc của cô, chắc chắn sẽ không khỏi tại chỗ ném cho cô một ánh mắt khinh thường, cô tự đi xin việc, sau đó không để ý đến lời cảnh báo của cô ấy, vậy tại sao phải cứu cô khỏi hố lửa, có thể để cô ấy lấy cớ làm bạn để thoát khỏi sự quấy rối đã là có chút lòng tốt của cô ấy rồi phải không?



Buổi sáng sau khi Tô Ngọc Kiều xuống tầng, thím Lưu đã múc sẵn cháo cho cô để ở trên bàn trước cho nguội chờ cô ăn sáng.

Bây giờ cô đi nhà máy dệt để học tập, tuy rằng không chính thức nhận chức nhưng Tô Ái Hoa cũng đưa ra cho cô mấy yêu cầu, không thể đi muộn về sớm, không thể vô cớ tức giận trong nhà máy được.

Mấy cái sau thì không sao nhưng có điều không thể đi muộn Tô Ngọc Kiều thì không thể làm quen nổi.

Trước đây cô toàn là ngủ đến tự nhiên tỉnh thì thôi, sớm nhất cũng phải 9 rưỡi sáng mới có thể dậy được, cho nên lúc trước Tiểu Bảo đưa ra yêu cầu là muốn mẹ đi đón cậu bé tan học mà không phải mỗi ngày đưa đi học, bởi vì ngay cả tiểu Bảo 3 tuổi còn biết mẹ của cậu rất thích ngủ nướng.

Nay phải khác xưa, Tô Ngọc Kiều liền đặt ba cái đồng hồ báo thức vào đêm qua, trước 7 giờ sáng đã dậy rồi, trên giường loay hoay mấy phút mới chịu đứng dậy.

Vì người thân, vì Tiểu Bảo, vì bắt lấy những kẻ tiểu nhân đê tiện, cô quyết định từ hôm nay trở đi phải dậy sớm, làm thanh niên phấn đấu.

Tất nhiên, thứ bảy chủ nhật vẫn có thời gian nghỉ ngơi một chút.

*Ngủ nướng y chang tui, đi làm mệt quá ủng hộ tui có ziền ăn ii =)))*

Hôm nay Tô Ngọc Kiều mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, đi một đôi giày da nhỏ, tóc cũng buộc gọn gàng ở sau đầu, chỉ nhìn từ cách ăn mặc biết là phong cách ăn mặc công sở.

Cô có vẻ ngoài thanh tú, đôi môi căng mọng đỏ như quả anh đào, khóe môi hơi nhếch lên tự nhiên, khi nhìn người không có cằm, ánh mắt chỉ cử động khiến người ta muốn lại gần, nụ cười nhẹ khiến trái tim ai nhìn cũng tan chảy.

Cho nên cô ăn mặc như này không chỉ không thấy già mà còn toát lên vẻ dịu dàng thanh lịch mà ngày thường không thấy.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play