"Không, con không phải. ”

Chu Đan Đan bị vẻ mặt lạnh lùng của bà dọa sợ trong chốc lát, ngay sau đó sự ấm ức và bất mãn tràn ngập trong lòng, sắc mặt cô ta cũng nhạt đi: "Mẹ, con không có ý đó, con về là muốn nói với mẹ một tiếng, dạo này mẹ con hơi bị cảm nên con đưa Nĩu Nĩu về nhà ở mấy ngày. "

Nói xong, không đợi những người trong phòng khách trả lời, Chu Đan Đan lập tức lên lầu thu dọn đồ đạc. Sáng nay cô đưa Nĩu Nĩu về nhà, mẹ cô ấy hỏi nhiều quá cô không nhịn được kể lại những lời mình nghe trộm được cho mẹ.

Mẹ cô nhanh chóng bày cho cô một kế, bảo cô thu dọn đồ đạc về nhà ở mấy ngày, để mẹ chồng nhận ra sai lầm chủ động đến dỗ cô về. Chu Đan Đan muốn phản bác lại mẹ mình, cô không có ý tham lam tài sản của mẹ chồng. Cô chỉ thấy không công bằng, thấy không cam lòng nhưng không hiểu sao cô lại đồng ý. Sau khi cô ta đi, sắc mặt khó coi của Dương Mẫn vẫn không hồi phục, bà lạnh lùng hừ một tiếng:

"Nhà này chưa đến lượt cô làm chủ, đồ của tôi tôi muốn cho ai thì cho. "

Tô Ngọc Kiều vừa định khuyên mẹ mình nhưng nghe vậy trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng, cảm thấy hiểu ra chút phần nào đó.

"Mẹ, trước đây mẹ đưa con số tiền đó, mẹ có nói gì với anh cả và chị dâu không?"

Cô mang theo chút thăm dò hỏi Dương Mẫn.

Dương Mẫn cau mày, không hiểu tại sao con gái lại nghĩ đến việc hỏi vấn đề này vào lúc này, nhưng vẫn nói với cô:

"Không, mẹ chỉ nói riêng với ba con. "

Số tiền này vốn là ông ngoại của Tô Ngọc Kiều cho cô, nói ra thì không tính là tiền của riêng Dương Mẫn. Vì vậy bà chỉ nói với chồng mình, còn về thùng cá vàng nhỏ đã đưa trước đó, trong nhà này ngoài bà và Tô Ngọc Kiều ra, không ai biết.

Cũng may là bà chưa bao giờ nói ra, ngay cả Tô Ái Hoa cũng không biết rõ bà đã cho con gái bao nhiêu tài sản riêng, nếu không Chu Đan Đan sẽ càng tức giận hơn. Tô Ngọc Kiều cảm thấy phỏng đoán của mình đúng đến tám chín phần, cuối cùng lại hỏi một câu:"Vậy mẹ còn nhớ là nói vào lúc nào không?"

Chuyện này cũng mới xảy ra cách đây không lâu, Dương Mẫn thuận miệng nói:

"Ngay sau khi con ở cữ xong, mẹ về thì ba con nói muốn gửi thêm một khoản tiền cho con và hai đứa trẻ, mẹ liền nói chuyện này với ba con. "

Ban đầu bà không muốn nói nhưng bà tin tưởng chồng mình, từ khi kết hôn đến nay, Tô Ái Hoa chưa bao giờ hỏi bà về chuyện của hồi môn. Những thứ nhà họ Dương để lại cho bà, Tô Ái Hoa cũng không thèm để mắt tới.

"Mẹ, con có thể đoán được lý do chị dâu tức giận rồi. "

Tô Ngọc Kiều ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy chuyện này khó giải quyết thật.

Nhưng bắt cô lấy số tiền đó ra chia lại thì không thể được, đồ đã đến tay cô thì là của cô, không phải cô tự nguyện lấy ra thì không ai có thể nhòm ngó. Dương Mẫn cũng không phải là người ngốc, con gái hỏi cụ thể như vậy bà liên tưởng một chút là đoán ra được:"Con nói, chị dâu con có thể là nghe được mẹ âm thầm trợ cấp cho con một khoản tiền mà tức giận?"

Bà thấy vừa buồn cười vừa tức giận, khinh thường cười một tiếng, giọng điệu gần như không khác gì Tô Ngọc Kiều:

"Đồ của mẹ, nó dựa vào đâu mà để ý?"

Dương Mẫn nghĩ thông suốt mọi chuyện, trong lòng tự nhiên không còn tức giận nữa.

"Được rồi, chuyện này con đừng quan tâm, lát nữa mẹ sẽ nói với anh con, nó muốn làm ầm ĩ thì cứ để nó làm ầm ĩ đi. "

Cũng là suy nghĩ của Chu Đan Đan chọc bà buồn cười, Dương Mẫn vốn không thích can thiệp vào cuộc sống của con cái. Chỉ có Tô Ngọc Kiều từ nhỏ được bà chiều hư, lo lắng đứa con gái này gả vào nhà môn đăng hộ đối đến lúc đó sẽ chịu ấm ức nên mới cùng người nhà ép cô gả cho Lục Kiêu.

Nhưng tiền đề lúc đó là Tô Ngọc Kiều còn chưa hiểu chuyện mà cũng không có người mình thích. Nếu con gái có người mình thích, chỉ cần người đó không tệ thì bà nhất định sẽ ủng hộ con gái. Chuyện hôn sự của Tô Vũ và Chu Đan Đan chính là như vậy, con trai tự do yêu đương, bà cũng không có ý định chia rẽ. Dù sao con trai con gái không giống nhau, con trai phải có trách nhiệm hơn, cho dù Chu Đan Đan không ra gì thì đó cũng là lựa chọn của anh. Dương Mẫn những năm qua đồng ý giúp đỡ hai vợ chồng nhỏ như vậy cũng là vì cảm thấy Chu Đan Đan làm người thực sự được. Nhưng bây giờ nhìn lại cô ta cũng chỉ là một người tầm thường mà thôi. Lòng người khó lường, Tô Ngọc Kiều lấy mình suy bụng người khác.

Cô nghĩ nếu mẹ chồng định để lại toàn bộ tài sản của mình cho chị dâu hoặc người nhà họ Lục khác mà chỉ riêng bỏ qua họ thì có lẽ cô cũng sẽ hơi tức giận nhưng sẽ không tức giận quá lâu.

Nói cho cùng thì chính là bản thân cô chưa bao giờ mơ tưởng đến đồ của người khác. Chu Đan Đan về nhà mẹ đẻ ở, Tô Vũ tối ở ngân hàng không đón được vợ về mới biết, sáng nay cô đã xin nghỉ về nhà dọn đồ về nhà mẹ đẻ ở. Tô Vũ không hiểu nổi, vợ anh tức giận cái gì, chuyện xảy ra hôm nay và hôm qua thì người nên tức giận nhất chẳng phải là anh sao. Anh cau mày, lập tức lấy xe đạp định đến nhà mẹ vợ đón người về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play