Trước kia Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ, đối xử với Vi Vi và Tiếu Bảo như nhau. Thường xuyên đến trường mẫu giáo đón đưa các cháu, còn dẫn các cháu đi chơi và mua đồ ăn ngon, cái kẹp tóc nhỏ mà Vi Vi đang đội trên đầu là do cô tặng.
"Em đi hơn một năm rồi không ngờ Vi Vi vẫn nhớ em. "
Tô Vũ thầm thở dài, mình làm ba mà thất bại quá. Cũng tại anh bận rộn không có nhiều thời gian dành cho con gái.
Tô Ngọc Kiều cười nói: "Đương nhiên rồi, không thấy cô mua cho Vi Vi bao nhiêu que kem à, con mèo tham ăn Vị Vi thích cô nhất phải không?"
Cô trêu chọc đứa trẻ, Vi Vi ôm chặt cô hừ hừ nói: "Không phải mèo tham ăn, cô cũng thích ăn mà. "
"Được, con không phải, là cô. Vậy mai không dẫn con mới mua kẹo hồ tô
Về khoản trêu trẻ con, Tô Ngọc Kiều rất giỏi, rất nhanh sau đó Vi Vi đã cười trở lại.
Tiếng động ở hành lang ngoài cửa theo triếng bước chân xuống cầu thang dần biến mất, nhưng sự bực bội trong lòng Chu Đan Đan lại ngày càng tăng. Cô đi tới đóng cửa, quay lại nhìn đứa con gái nhỏ đang ngủ say, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng mới.
Dưới lầu, Dương Mẫn đang bế An An trong bếp xem bảo mẫu nấu canh giải rượu, Tô Ái Hoa say rượu đã được dìu vào phòng ngủ nằm.
Vừa thấy con trai xuống, bà liền trách móc: "A Vũ, con không biết tửu lượng của ba con à, sao còn để ông ấy uống nhiều rượu thế?"
Chuyện này liên quan gì đến anh, từ bao giờ anh có thể khuyên nhủ được ba mình vậy.
Tô Vũ bị oan ức phải nhận lỗi, Dương Mẫn thương con nên bỏ qua Lục Kiêu ở trên lầu. Bắt được con trai nói một hồi, cuối cùng còn ép anh uống hai bát canh giải rượu mới cho anh về ngủ. Trong đó không thể không kể đến công lao mách lẻo của Tô Ngọc Kiều, Dương Mẫn sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cháu gái, mắng Ba nó một trận để trút giận cho cháu.
Vi Vi nhìn Ba, lại nhìn bà nội đang mắng, cuối cùng ghé vào tai Tô Ngọc Kiều nói:"Cô ơi, không phải lỗi của ba, là mẹ dọa con. "
Nụ cười trên mặt Tô Ngọc Kiều khựng lại sau đó lại điều chỉnh biểu cảm, hôn lên mặt Vi Vi rồi hỏi:"Sao thế, Vi Vi của chúng ta xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy, chắc chắn mẹ không cố ý đúng không?"
Ban đầu Tô Vũ định chịu trận đến cùng nhưng không ngờ cô con gái ngây thơ lại nói ra sự thật. Anh thấy sắc mặt Dương Mẫn thay đổi, vội vàng nháy mắt với em gái, bảo cô ấy che giấu. Nhưng anh có thể nhờ Tô Ngọc Kiều giúp che giấu, nhưng lại không ngăn được cô con gái nhỏ.
Chỉ thấy Vi Vi bĩu môi, nhỏ giọng ấm ức nói:"Không phải thế, mẹ thích em gái không thích con, vậy con cũng không cần mẹ nữa. "
Qua năm, Vi Vi sắp sáu tuổi rồi, trẻ con năm sáu tuổi đã hiểu biết rất nhiều chuyện. Tô Ngọc Kiều không biết phải an ủi cô bé thế nào, còn Dương Mẫn thì mặt lạnh như tiền, không nói một lời nhìn lên tầng.
Tô Vũ đau đầu xoa xoa trán, thay vợ giải thích:
"Mẹ, Đan Đan không phải như vậy. Mẹ con..., Mẹ con có thể hôm nay gặp phải khách hàng khó tính, tâm trạng không tốt. "
"Tâm trạng không tốt cái gì, mẹ thấy cô ấy có ý kiến với mẹ. " Đã nghe ngóng được đầu đuôi câu chuyện từ miệng cháu gái, Dương Mẫn lập tức liên tưởng đến sự bất thường của con dâu trong thời gian gần đây.
Vi Vi muốn tìm bà nội thì cô ấy không vui, đây không phải là nhắm vào bà, có ý kiến với bà thì là gì.
"Mẹ... Đan Đan cô ấy... "
Tô Vũ muốn giải thích nhưng Dương Mẫn căn bản không cho anh cơ hội, trực tiếp ngắt lời:
"Mẹ cái gì mà mẹ, con còn biết mẹ là mẹ con không. Vi Vi mẹ nuôi từ bé đến lớn, nó thân với mẹ thì sao, con dâu có ý kiến gì mà lại trút giận lên đứa trẻ là sao?"
Trước khi lấy chồng, Dương Mẫn là viên ngọc quý trên tay cha mẹ, sau khi lấy chồng, bà và chồng nhiều năm tình cảm hòa thuận, mọi chuyện đều như ý muốn nên nuôi dưỡng tính tình bà tốt hơn rất nhiều.
Trước đây, bà cho rằng Chu Đan Đan hiểu lầm mình, mặc dù bà đã giải thích nhiều lần mà cô ấy không nghe. Nhưng bà thông cảm cho con dâu sinh nở khó khăn, không so đo với cô ấy những chuyện này.
Nhưng bà chưa bao giờ là người có tính tình nhu nhược, chỉ cần nhìn Tô Ngọc Kiều là biết, hồi trẻ tính tình bà ấy không tốt hơn con gái mình bao nhiêu.
"Con về nói rõ với cô ấy, có ý kiến gì không hài lòng gì thì đến trước mặt mẹ mà nói, đừng trút giận lên đứa trẻ. Cô ấy không thương đứa con mình đứt ruột đẻ ra nhưng mẹ thương, đứa trẻ mẹ nuôi nấng như bảo bối, nếu cô ấy dám làm Vi Vi của mẹ tủi thân nữa thì cút khỏi nhà này cho mẹ. "
Tô Vũ muốn giải thích với mẹ mình rằng không phải như vậy, nhưng Dương Mẫn đang tức giận thì rõ ràng sẽ không nghe anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT