Tô Ngọc Kiều nhìn hai bên đường bị tuyết phủ đầy, cô nghịch ngợm kéo Lục Kiêu đi qua đó giầm lên tuyết. Lớp tuyết trắng thật dày bị giẫm lên tạo thành những lỗ thũng lớn. Lục Kiêu đỡ tay Tô Ngọc Kiều, để mặc cho cô nghịch, nhưng anh kiên quyết chỉ đứng nhìn chứ không giẫm tuyết cùng với cô. Hai người cứ như vậy chậm rì rì đi tới bò sông Đại Thông, từ xa đã nhìn thấy có đến mười mấy thôn dân đang đứng trên mặt băng. Con sông này rộng chừng hai mươi đến ba mươi mét, chảy theo rất nhiều hướng.

Bên bờ sông có rất nhiều cỏ lau đã vàng úa, lúc Tô Ngọc Kiều ngẩng đầu nhìn lại, cô nhìn thấy mấy con vịt trời đồng loạt bay lên rồi chui vào sâu trong bụi cỏ lau. Mặt sông rộng lớn, lớp băng đóng trên bề mặt vô cùng rắn chắc, nơi này bốn phía đều không có vật cản, gió lớn thôi qua lạnh đến thấu xương. Đại đội trưởng bên kia đã xác định được vị trí, đang chuẩn bị tổ chức những người khác bắt đầu đục băng, Lục Kiêu cởi áo khoác quân đội trên người mình ra, khoác lên người Tô Ngọc Kiều, bảo cô đứng yên ở đây, còn anh đi qua đó hỗ trợ.

Bên kia đông người, mặt băng lại trơn trượt, Lục Kiêu cô đi qua không cẩn thận sẽ bị người ta đụng ngã.

Mục đích hôm này Tô Ngọc Kiều tới đây chính là để vui chơi, cô nghe anh nói vậy thì gật gật đầu, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh bụi cỏ lau nhìn mọi người đục băng.

Lục Phong Thu cũng không có đi qua bên kia đục băng, anh đang đứng cách đó không xa nói chuyện phiếm với người quen trong thôn.

Đến lúc mặt trời mọc, lại có thêm rất nhiều người trong thôn tới xem náo nhiệt, có phụ nữ trung niên, có những cô gái trẻ như Tô Ngọc Kiều, còn có mấy đám trẻ nghịch ngợm. Dưới chân bọn trẻ buộc một mảnh gỗ được gọt bằng phẳng, trượt tới trượt lui trên băng, cũng có mấy đứa nhóc chạy đến chỗ người lớn đục băng xem, đến khi bị phụ huynh mắng thì mới chịu quay trở về. Toàn thân Tô Ngọc Kiều từ trên xuống dưới đều che kín mít, hơn nữa từ lúc vào trong thôn cho đến bây giờ cô vẫn chưa từng lộ mặt, cho nên lúc này mọi người không nhận ra cô cũng là chuyện bình thường.

Một lúc sau Lục Kiêu cầm dụng cụ đục băng đi tới bên cạnh cô, Tô Ngọc Kiều vội vàng cởi áo khoác quân đội ra đắp lên người anh:

"Đừng để bị lạnh. "

Trên trán Lục Kiêu đổ đầy mồ hôi, vận động một lúc như vậy anh đã sớm không còn cảm thấy lạnh nữa, nhưng cũng không muốn từ chối sự quan tâm của vợ, ngoan ngoãn để cho cô khoác thêm cho mình một lớp áo.

"Hố băng đã đục xong rồi, chờ đại đội trưởng cho người mang lưới đánh cá tới là có thể bắt đầu thả lưới. "

Trước đây Lục Kiêu ở nhà cũng không ít lần tận mắt chứng kiến cảnh bắt cá vào mùa đông, anh cũng xem như là có chút am hiểu về chuyện này.

Lưới nhỏ bình thường căn bản không dùng được, nhưng toàn bộ công xã chỉ có hai tấm lưới lớn, mấy đại đội thay phiên nhau dùng. Thế nhưng cũng may là hôm nay đại đội bọn họ tới sớm, có thể sử dụng lưới trước, những đại đội khác đến muộn cũng chỉ có thể chờ tới buổi chiều hoặc là ngày mai.

Lục Phong Thu nói chuyện với người khác xong, trên lỗ tai kẹp hai điếu thuốc đi tới. Anh cả Lục thở hổn hển lên bờ, câu đầu tiên chính là:

"Ba, ba kẹp như vậy không thấy nặng tai sao?”

Sắc mặt Lục Phong Thu lập tức cứng đờ:

"Con quan tâm ba có nặng tai không làm cái gì? Đục băng xong rồi sao?”

Lục Xuyên vẫn còn trẻ, căn bản không hiểu được ý đồ khoe khoang của ông ấy với mấy người bạn già của mình.

Hôm nay Lục Phong Thu đi một đôi giày bông mới mà vợ cố ý làm cho ông ấy. Hôm qua lúc đang chơi bài, ông còn cố ý kéo áo khoác bên ngoài ra, để lộ cái áo len mới ở bên trong, còn nói áo len mới của con dâu mang về thật ấm!

Ông ấy còn muốn khoe khoang thuốc lá của con trai và con dâu mang về nữa, loại thuốc này ngay cả đại đội trưởng cũng hút không nổi.

Lục Xuyên lập tức ngậm miệng lại, không hỏi gì nữa.

Mấy người nhà họ Lục đứng cùng một chỗ chờ bắt cá, những thôn dân khác cũng đều đang nhìn về phía bên này.

Nhất là đôi vợ chồng nhỏ đang cười tủm tỉm kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play