"Nhưng em muốn đi cùng anh mà, dù sao cũng chỉ có ba tháng thôi, một nhà chúng ta ở bên nhau không phải là khổ."

Tô Ngọc Kiều lúc đầu còn lo An An còn quá nhỏ nên mới do dự có nên đi hay không, bây giờ không còn lo lắng này nữa thì cô đương nhiên muốn đi theo. Lục Kiêu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không muốn xa cô, ôm người hỏi lại một lần nữa: "Em thực sự đã nghĩ kỹ chưa?"

Tô Ngọc Kiều kiếng chân chủ động hôn lên khóe miệng anh hai cái, cười gật đầu:

"Nghĩ kỹ rồi, em không muốn xa anh lâu như vậy."

Hơn nữa cô cũng có một chút ích kỷ, ở đây mặc dù môi trường tốt hơn đồn trú nhiều. Nhưng một mình cô nuôi hai đứa con cũng rất vất vả, đi đến đó ít nhất Lục Kiêu cũng nhìn thấy sự vất vả của cô, như vậy anh mới biết trân trọng hơn chứ.

"Tiểu Bảo cũng đi theo, đến đó anh có thể dạy nó, đợi về thì trực tiếp tham gia kỳ thi cuối kỳ là được."

Tối hôm đó, Tô Ngọc Kiều bắt đầu thu dọn đồ đạc cho cả nhà.

Lục Kiêu bảo cô đi trông An An còn anh sẽ thu dọn, cần đóng gói cái gì thì cô bảo anh là được.

Đầu tiên là quần áo, đồ dùng hàng ngày những thứ này chắc chắn phải mang nhiều một chút, bên đó mua đồ rất phiền phức, vẫn nên chuẩn bị nhiều thì tốt hơn. Ngoài ra thời điểm này ở trên núi đã bắt đầu trở lạnh, chăn bông dày cũng phải mang thêm hai cái.

Tô Ngọc Kiều không giành việc với anh, vui vẻ ôm An An ở một bên chỉ huy anh thu dọn hành lý.

Lần này cả nhà đi đồn trú, Trương Mai cũng đi, cô còn định đưa Cố Hương đi, con trai cả Cố Gia vì năm sau phải thi vào trường cấp hai nên chỉ có thể ở lại khu nhà quân nhân để học.

Thật bất ngờ, lần này Trần Tiêu cũng định đưa hai đứa trẻ đi cùng, cô cũng không có ý gì là không muốn xa con, chỉ là cô nhận được công việc bác sĩ quân y ở nơi đóng quân, vừa hay đi theo luôn.

Tống Trường Tinh thì khỏi phải nói, dù sao trong mắt anh thì đây chính là biểu hiện của việc vợ yêu anh, không nỡ xa anh.

Còn Mã Yến và Trịnh Lệ năm ngoái cùng ở nơi đóng quân, vì bị trả về nên năm nay đương nhiên không được đi, ngoài ra còn có La Tiểu Quyên, cô ấy cũng không đi.

Trương Mai đến hỏi cô, cô ôm con trai thản nhiên nói:"Con còn nhỏ, tôi sợ đi rồi sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc."

Chồng cô là phó tiểu đoàn Trương cũng không biết là trong lòng có áy náy hay gì không, cũng không nói gì.

Ngoài ra, còn có hai phó tiểu đoàn đưa gia đình đi cùng. Ngày lên đường, Lục Kiêu lo cho Tô Ngọc Kiều mang theo con nhỏ, cố ý bảo chiến sĩ đổi mấy ghế phụ lái cho các vợ quân nhân ngồi, chỉ để trống một chiếc xe tải quân sự chuyên chở hành lý cho họ.

Đường đi gập ghềnh đến nơi đóng quân, Tô Ngọc Kiều cảm thấy cảm giác lâng lâng từ lâu không được đi lại. Nơi đóng quân vẫn đơn sơ như trước, trên sườn đồi lại có thêm mấy căn nhà gỗ nhỏ, căn nhà trước kia họ ở trông như đã được sửa sang trước.

Cỏ trong sân đã được nhổ hết, đất cũng được san phẳng rất ngay ngắn. Chiến sĩ vừa đến nơi cũng có nửa ngày nghỉ ngơi, mấy quân nhân đưa gia đình theo đều về nhà mình giúp dọn dẹp. Lục Kiêu cùng chiến sĩ cần vụ dưới quyền xách hành lý theo con đường dưới chân núi đến trước cửa căn nhà nhỏ quen thuộc. Tô Ngọc Kiều thì một tay bế An An, một tay dắt Tiểu Bảo đi theo sau họ.

Cách hơn một năm mới quay lại đây, tâm trạng lúc này của Tô Ngọc Kiều đã hoàn toàn khác so với lần đầu đến. Cánh cổng gỗ cao nửa người ở cửa căn nhà nhỏ nhìn là biết mới được thay, trên hàng rào tre xung quanh sân, những cành hoa hồng cô cắm năm ngoái đã tạo thành một bức tường xanh dày, nhìn tuy không hoành tráng như nhà Trương Mai nhưng cũng nở rộ đủ màu sắc, vô cùng kiều diễm.

Chiến sĩ kia vừa đặt hành lý xuống là muốn chạy, Tô Ngọc Kiều muốn giữ anh ta lại ăn bữa cơm cũng không kịp nói.

"Lão Lục, em dâu, sau này chúng ta vẫn là hàng xóm nhé."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play