Buổi chiều, Trương Mai đến gọi Tô Ngọc Kiều đi xem khu đất trồng rau mới mở ở khu nhà quân nhân. Tô Ngọc Kiều thay một bộ quần áo khác, chào tạm biệt Lục Kiêu đang vẻ mặt bực bội rồi theo đi theo Trương Mai.
"Hôm trước khi người của Hội phụ nữ đi kiểm tra, chị không nhịn được đã chạy đến xem, khu đất trồng rau cũng không tệ. Chúng ta nhanh đi thôi, chọn hai vị trí cạnh nhau, sau này chị tưới rau nhổ cỏ tiện thể trông hộ nhà em luôn."
Trong số những người vợ theo chồng quân nhân, có một nửa là từ nông thôn đến. Ngay cả những người không phải từ nông thôn thì trong thời đại này, mọi người cũng đều yêu thích đất đai như nhau. Nếu có một mảnh đất nhỏ để trồng rau, sau này mọi người có thể tự trồng rau ăn tiết kiệm được kha khá tiền, đồng thời cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho quân đội.
Nơi khai hoang khẩn đất trồng rau không xa khu nhà quân nhân, nơi này vốn dĩ là đất hoang, quân đội vẫn chưa có kế hoạch gì, vừa hay để cho các chị em phụ nữ trồng rau. Cả một khu đất được chia thành những ô đất nhỏ có kích thước bằng nhau, có người của hội phụ nữ giám sát, đất được cày xới rất tốt. Trương Mai vui vẻ ngồi xổm xuống, cầm một cục đất lên bóp bóp vui vẻ nói:
"Đất này khá màu mỡ, đợi đất tơi xốp là có thể trồng rau được rồi."
Hôm nay, đồng chí Hội phụ nữ mới thông báo có thể chọn đất trồng rau, bây giờ có khá nhiều chị em phụ nữ đến, ai cũng muốn giành được một mảnh đất màu mỡ nhất.
Nhưng nhìn đi nhìn lại thì thực ra cũng chẳng có gì khác biệt, đất đều được chia thành những ô vuông nhỏ kích thước 25 mét vuông, ngay cả những góc cạnh hơi lớn hơn một chút cũng gần như vậy. Chất đất đều giống nhau, thực ra cũng chẳng có gì đáng để tranh giành.
Trương Mai và Tô Ngọc Kiều còn gánh vác nhiệm vụ giúp Trần Tiêu chọn đất, cuối cùng hai người chọn ba mảnh đất liền kề nhau, một trước một sau, vị trí ở phía sau cùng, bên này có một con suối nhỏ, vừa tiện tưới rau sau này.
Sau khi chọn xong đất, Trương Mai bắt đầu tính toán xem sẽ mua những loại rau gì để trồng.
"Khí hậu bên này quanh năm đều gần như nhau, có thể mua một số cây giống cà chua và dưa chuột mùa thu, còn có đậu cô ve, cà tím cũng có thể trồng..."
Tô Ngọc Kiều không biết nhiều về phương diện này, dù sao chỉ cần theo cô ấy chọn một số loại dễ chăm sóc để trồng là được.
Chọn xong đất trồng rau, Tô Ngọc Kiều và Trương Mai lại hẹn nhau ngày mai đi chợ xem hạt giống, sau khi trở về khu nhà quân nhân, hai người lại đến nhà Trần Tiêu để nói với cô ấy về vị trí đất trồng rau đã chọn. Nhưng Trần Tiêu sắp sinh rồi nên cô ấy cũng không có sức lực để chăm sóc những thứ này. Chỉ nói theo họ trồng một ít cải thìa thôi, đến lúc cày đất tưới nước thì để Tống Trường Tinh làm.
Khi cô ấy trở về nhà, Lục Kiêu đang bế An An xem Tiểu Bảo làm bài tập. Dưới mí mắt của ba, Tiểu Bảo không dám có bất kỳ hành động nhỏ nào, ngồi rất nghiêm chỉnh.
Tô Ngọc Kiều bắt gặp ánh mắt cầu cứu của con trai, cô xòe tay tỏ ý rằng cô cũng bất lực, cuối cùng còn bế An An từ tay Lục Kiêu, để anh ấy thoải mái phát huy. Thời gian này ở nhà chăm sóc cô và đứa nhỏ, Tiểu Bảo thực sự sắp chơi điên rồi, để ba cậu bé trị cậu bé cũng tốt.
"An An có yêu mẹ không, mẹ yêu An An quá."
Tô Ngọc Kiều bế con gái hôn liên tục mấy cái, trở về phòng lại cho con bú thêm một lần.
Buổi tối, sau khi Lục Kiêu dỗ con gái ngủ cuối cùng cũng được toại nguyện, cái giá phải trả là Tô Ngọc Kiều mệt đến mức nửa đêm dậy cho con bú mà mắt nhắm mắt mở. Ngày hôm sau vừa mở mắt, Tô Ngọc Kiều đã đá Lục Kiêu một cái:
"Bắt đầu từ ngày mai chúng ta ngủ riêng, anh sang ngủ cùng Tiểu Bảo một phòng."
Lục Kiêu cười, nắm lấy mắt cá chân cô, kéo người trực tiếp vào lòng khẽ nói:"Đừng hòng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT