Không phải nói Tiểu Bảo không đẹp trai mà là trẻ con dưới ba tuổi đều ngây ngô như nhau, nếu không, nhìn vào qưần áo thì con trai con gái đều đáng yêu như nhau. Bây giờ ngũ quan của Tiểu Bảo đã phát triển hon một chút, cộng thêm tính cách hoạt bát hơn nhiều nên khí chất con trai đã bộc lộ ra ngay. Nhưng quả thực Tiểu Bảo và Lục Kiêu cũng rất giống nhau, đặc biệt là mũi và khuôn mặt của hai người, cậu bé như là bản sao của Lục Kiêu vậy. Dương Mẫn đỡ con gái ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách, hỏi han cẩn thận về thai kì của cô mới yên tâm. Lục Kiêu bê hành lý của hai người vào phòng phía tây, trong phòng đó bây giờ đã kê thêm một chiếc giường lớn, để tiện cho Dương Mẫn và thím Lưu ở.
Tiểu Bảo ngoan ngoãn cầm ấm trà mát trên bàn rót nước cho bà ngoại và thím Lưu, lại được thím Lưu khen ngợi một hồi. Trên bàn ăn ở phòng khách còn bày mấy gói đồ bổ mà họ mang đến cho Tô Ngọc Kiều, Dương Mẫn ngồi nghỉ một lúc mới đứng dậy dẫn con gái đi xem. "Hai gói này là mẹ chồng con gửi đến nhà hai ngày trước."
Dương Mẫn mở ra nói với cô:
"Mẹ chồng con cũng có lòng, tuy không thể đến được nhưng đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cho con."ml
"Lần trước gọi điện về nhà, mẹ chồng còn nói muốn gửi tiền tới nhưng con đã từ chối rồi."
Tô Ngọc Kiều cũng nói.
Nhà họ Lục đã cố gắng hết sức để đối xử tốt với cô. Tô Ngọc Kiều sẽ không đem họ ra so sánh với Dương Mẫn, vì quan trọng là tấm lòng.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy những chuyện của mẹ chồng La Tiểu Quyên trước đó, cô càng cảm thấy mọi người mình gặp được toàn là người tốt.
Dương Mẫn quay lưng với con rể, nhỏ giọng nói với con gái:
"Con hiểu là tốt rồi, nhà A Kiêu tuy không thể so với nhà chúng ta nhưng mẹ chồng con đã lấy ra những thứ tốt nhất trong nhà cho con rồi, như vậy là đủ đầy rồi."
Tô Ngọc Kiều nghe vậy chỉ biết cười khổ. Mẹ cô vẫn nghĩ cô tính tình khó chịu ghét bỏ nhà chồng như trước đây. Xem xong đồ mang đến cho con gái, Dương Mẫn lại nhắc đến Tô Ái Hoa:"Đều tại ba con, bảo ông ấy mua vé xe sớm một chút, ông ấy cứ không nghe, nếu không thì mẹ đã có thể đưa con đến bệnh viện tỉnh để kiểm tra cẩn thận thêm rồi."
Sinh con đối với phụ nữ chẳng khác nào bước một chân vào quỷ môn quan, sao Dương Mẫn có thể yên tâm để con gái sinh con trong điều kiện thiếu thốn như vậy. Chuẩn bị lâu như vậy, bây giờ Tô Ngọc Kiều đã hoàn toàn bình tĩnh rồi, hơn nữa bác sĩ ở bệnh viện quân y cũng rất tốt.
Vì vậy, cô an ủi:"Mẹ, không sao đâu, mẹ của Trần Tiêu đã đồng ý lần này sẽ đỡ đẻ cho con rồi, mẹ cứ yên tâm đi."
Đến nước này, chỉ còn cách như vậy. Dương Mẫn và thím Lưu ở đây ba ngày, việc nấu cơm trong nhà đã được Lục Kiêu giao hoàn toàn cho thím Lưu. Lúc đầu, anh còn thấy hơi không quen nhưng thấy Tô Ngọc Kiều ăn ngon lành, anh cũng yên tâm. Còn hai ngày nữa là đến ngày dự sinh, Dương Mẫn và thím Lưu giúp cô thu dọn đồ đạc, Lục Kiêu đưa Tô Ngọc Kiều đến bệnh viện quân đội nằm chờ sinh trước.
Khoa phụ sản của bệnh viện có hai phòng bệnh riêng, một phòng có hai quân tẩu đưa con đến khám bệnh, phòng còn lại thì hoàn toàn trống trơn. Vì bệnh viện quân y cách khu nhà quân nhân rất gần nên Dương Mẫn chỉ thu dọn những đồ dùng cần thiết trong hai ngày, tất nhiên túi đồ chờ sinh thì phải chuẩn bị đầy đủ.
Ban ngày Dương Mẫn ở bệnh viện trông con gái, thỉnh thoảng thím Lưu về nhà nấu cơm rồi mang đến, còn buổi tối thì Lục Kiêu đến trông. Dương Mẫn thấy con rể quan tâm con gái như vậy thì vừa vui vừa sợ anh quá sức nên muốn bàn bạc với anh để anh trông nửa đêm rồi về ngủ.
Lục Kiêu từ chối. Anh nói buổi tối không ở bên cạnh Tô Ngọc Kiều thì không ngủ yên được. May là chỉ còn mấy ngày nữa thôi, ban ngày Lục Kiêu huấn luyện, buổi trưa còn tranh thủ đến bệnh viện thăm vợ, buổi tối đến trông, ngủ trong phòng trống bệnh viện bên cạnh Tô Ngọc Kiều. Vợ càng gần đến ngày dự sinh, Lục Kiêu càng căng thẳng, ban đêm ngủ chỉ cần có tiếng gió thổi cỏ lay là tỉnh.
Liên tiếp ba đêm, ngày dự sinh của Tô Ngọc Kiều đã qua một ngày mà vẫn chưa có dấu hiệu chuyển dạ. Bác sĩ nói là bình thường nhưng trong lòng Lục Kiêu vẫn không yên, lúc huấn luyện cũng hay mất tập trung.
Cuối cùng, vào sáng ngày thứ tư, Lục Kiêu vừa ăn sáng xong với vợ, anh chuẩn bị lên đường đến đoàn huấn luyện, chân còn chưa bước ra khỏi phòng bệnh thì nghe Tô Ngọc Kiều ôm bụng khẽ kêu một tiếng.
"Mẹ, bụng con đau, hình như sắp sinh rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT