Ngữ khí ôn nhu như vậy nghe vào trong tai khiến người ta cảm thấy tâm tình được trấn an, Tô Ngọc cười duyên ý bảo anh thấp cổ một chút, sau đó một ngụm hôn lên khóe miệng anh: "Anh là tốt nhất.”

Lục Kiêu kinh ngạc bật cười, lập tức ôm lấy cô vợ bé bỏng hành động không tiện thẹn thùng nhưng không kịp chạy trốn hôn cô lại. Nụ hôn dài kiểu pháp qua đi, Lục Kiêu thấp giọng nói bên tai cô: "Kiều Kiều cũng rất tốt, trong lòng anh em là nhất.”

Việc La Tiêu Quyên làm cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì xế chiều ngày hôm sau tiểu đoàn trưởng Trương đã trở lại. Nhưng thực ra anh không biết mẹ mình có phản đối với con dâu nhưng kẹp ở giữa hai đầu khó xử mẹ chồng nàng dâu, đầu óc anh phiền muộn, liền trốn ra ngoài.

Nhưng khi ra ngoài làm nhiệm vụ, trong lòng anh vẫn luôn nhớ đến vợ con trong nhà, không yên lòng. Lúc này mới vội vã trở về.

Giang Thanh sau khi biết liền tới nhà La Tiểu Quyên, bắt đầu ba mặt một lời.

Cũng là lần này, tiểu đoàn trưởng Trương mới biết được, mẹ anh đâu chỉ là không thích vợ anh, mà còn có ác cảm với cô.

Trương Thành giờ mới biết được mấy ngày nay vợ anh không những phải tự giặt quần áo mà ăn không ngon ngủ cũng không yên, liền hối hận.

"Mẹ, lúc con đi mẹ cam đoan với con như thế nào? Nói để con đem tiền trợ cấp tháng này cho mẹ, nói muốn mua thịt mua xương cho Tiểu Quyên ăn, mà đây là cách mẹ giúp con dâu mẹ ở cữ sao?"

Bà ta vẫn kiêu ngạo trước mặt con trai:

"Mẹ thì làm sao, mẹ không cho cô ta ăn hay cho cô ta nhịn uống hả? Trương Thành? Mày cũng to gan gớm nhỉ? Dám nói chuyện với mẹ ruột mình như vậy hả?”

“Bà làm gì có tội, mà sinh ra một đứa con bất hiếu như thế này, người ngoài cũng mắng chửi bà, bà nuôi chó còn biết giữ nhà hộ viện, nuôi bạch nhãn lang như ngươi chi bằng để bà bóp cổ mày chết cho rồi.”

Thấy bà mẹ bắt đầu vỗ đùi vừa khóc vừa chỉ trích, Trương Thành trong nháy mắt da đầu tê dại, khí thế lập tức liền không còn:"Mẹ, mẹ con..."

Đồng chí Thu Hà chỉ tiếc rèn sắt không thành liếc mắt nhìn anh một cái, quay đầu có chút ghét bỏ liếc mắt xem thường, đối với bà ta lạnh lùng nói:

"Được rồi, bà gây sự với con trai thì được, đừng ở trước mặt chúng tôi náo loạn, chỉ có những chuyện bà làm, làm con dâu bà mới đúng là xui xẻo ấy.”

Trương Thành nghe vậy cúi mặt không dám mở miệng, anh ta né tránh ánh mắt La Tiểu Quyên. La Tiểu Quyên ôm đứa nhỏ thần sắc ảm đạm cúi đầu xuống. Giang Thanh nhíu mày:

"Đủ rồi, còn náo loạn nữa tôi sẽ trực tiếp cho người đưa bà đến nhà ga, bộ đội không phải để bà đến nơi lăn lộn, già cả rồi lăn lộn dưới sàn không thấy xấu hổ sao?"

Bà ta giống như con gà bị bóp chặt cánh tay, há miệng, rốt cuộc là sợ hãi khí thế lãnh đạo trên người cô, không lên tiếng, nhưng vẫn lau nước mắt, làm ra bộ dáng không ai oan ức như bà.

"Tiểu đoàn trưởng Trương, việc này anh muốn giải quyết như thế nào, bộ đội mở cửa người nhà thăm người thân là vì yên ổn hậu phương, cũng không phải là vì để cho từng người các người tới kiếm chuyện."

"Đã là thời đại nào rồi mà còn có thể gây ra chuyện mẹ chồng ngược đãi con dâu trong đây, anh sẽ làm gì nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, thanh danh của chính anh còn muốn giữ hay không? ví dụ của đoàn trưởng Trịnh trước kia anh đã quên rồi phải không?"

Bà ta nghe xong lời này vốn còn muốn phản bác, nhưng Trương Thành lại nghe hiểu ý tứ trong lời nói của phu nhân sư trưởng, sau đó chợt lạnh sống lưng. Năm ngoái chuyện mâu thuẫn trong quân đội vừa mới được bộ đội bình ổn lại, Trương Thành biết, đoàn trưởng Trịnh bị vợ Trình Lệ liên lụy hiện tại vẫn còn lưu chuyển ở đồn biên phòng không thể trở về, tiền đồ vốn tốt đẹp bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Giang Thanh đây là nhắc nhở anh, bởi vì chuyện lúc trước, bộ đội đến bây giờ vẫn còn nghiêm khắc nắm bắt vấn đề tác phong cá nhân, nếu chuyện này anh xử lý không tốt, thì doanh trưởng Trình chính là vết xe đổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play