*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





"Ba…ba, ba đồng ý đi mà.

Con xin ba đó.

Con không cần tiền lương, con làm không công còn không được sao?"

Vì để trà trộn vào xưởng dệt, vì sớm bắt được đồng phạm phóng hỏa cùng với Mã Hồng Đào nên Tô Ngọc Kiều vừa nhõng nhẽo vừa cứng rắn thuyết phục cuối cùng cũng làm cho Tô Ái Hoa đồng ý.

Tuy rằng đã đồng ý nhưng Tô Ái Hoa vẫn không yên tâm nên nói thêm:

"Con phải nhớ kỹ, trong xưởng không phải nơi để chơi đùa.

Nếu con nói là tới học tập, vậy thì học tập cho tốt, không nên gây chuyện biết không?"

“Vâng, ba yên tâm, con chắc chắn sẽ không làm ba thất vọng.”

Tô Ngọc Kiều liên tục gật đầu đáp ứng, Tô Ái Hoa xoa xoa hàng lông mày gọi Tiểu La vào.

“Ngọc Kiều muốn đến nhà máy tham quan thực tập, cô sắp xếp cho con bé một vị trí, không phải giải thích cụ thể.

Nếu con bé không nhậm chức, để nó học tập chăm chỉ là được.”

Tiểu La nghe xong thì có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tô Ngọc Kiều một cái rồi mỉm cười nói:

"Vâng xưởng trưởng, tôi biết rồi.”

“Con đi theo Tiểu La đi.”

“Vâng, tạm biệt xưởng trưởng Tô."

Tô Ngọc Kiều nở nụ cười với ba, khéo léo đóng cửa lại.

"Tô tiểu thư muốn thực tập ở vị trí nào..."

Tiểu La cũng không quá bất ngờ khi Tô Ngọc Kiều nói muốn vào xưởng là có thể vào xưởng.

Dù thế nào người ta cũng là con gái của xưởng trưởng.

Tô Ngọc cười duyên tùy ý nói:

"Em thế nào cũng được, em học kế toán ở đại học, chị Tiểu La, chị xem chỗ nào thiếu người thì sắp xếp cho em đi.”

Cô cũng không có giải thích quá nhiều, để cho một số người hiểu lầm một chút cũng tốt.

Dù sao cô cũng sắp phải đi theo quân rồi, đến lúc đó mọi người tự nhiên sẽ hiểu rõ.

Tiểu La làm trợ lý Tô Ái Hoa đã vài năm.

Trước kia Tô Ngọc Kiều cũng từng tới nhà máy nhưng đây là lần đầu tiên cô có thái độ ôn hòa thân thiện như vậy nên Tiểu La có hơi kinh ngạc:

"Vậy tôi đưa cô đến bộ phận tài vụ nhé?”

Mã Hồng Đào chính là trưởng khoa tài vụ kiêm phó xưởng trưởng.

Lúc này Tô Ngọc Kiều cười vui vẻ đồng ý:

"Đồng ý.”

Văn phòng xưởng dệt có ba tầng, văn phòng ban tài vụ ở tầng hai, trước kia Tô Ngọc Kiều từng đi ngang qua nhưng chưa từng vào.

Tiểu La dẫn cô đến văn phòng, dặn dò phó trưởng phòng một chút rồi rời đi.

Phó trưởng phòng tài vụ là một người đàn ông hơi mập mạp, Tô Ngọc Kiều cũng biết người này.

Vợ ông ta cũng thường xuyên đến nhà cô uống trà với mẹ Dương Mẫn.

Dù trong lòng vị phó trưởng phòng này có ý nghĩ gì khi bị lãnh đạo nhét người vào thì trên mặt cũng vẫn cười rất hiền lành:

"Ngọc Kiều muốn tới học tập à? Theo chú tới đây đi, chú tìm người hướng dẫn cháu.”

“Được ạ, làm phiền chú Chu rồi.”

Tô Ngọc Kiều lễ phép chào hỏi, đi theo ông đến một chỗ trước bàn làm việc.

Thật ra khi Tiểu La dẫn cô đi vào, các nhân viên trong văn phòng đều tò mò ngẩng đầu nhìn lén cô, cách xa còn có nhóm người tụ tập cùng một chỗ nhỏ giọng bàn tán.

Mới vừa họp xong, lúc này mọi người đều ngồi đầy đủ trong phòng làm việc.

“Là con gái của giám đốc Tô, sao cô ấy lại tới đây?”

“Không biết, là trợ lý xưởng trưởng dẫn tới.”

"Mau nhìn mau nhìn, họ tới chỗ phó trưởng phòng rồi.

Chắc không phải con gái xưởng trưởng muốn đi cửa sau chứ?"

“Có vẻ vậy.

Thật hâm mộ mà, có một người ba tốt chính là......”

“Đang bàn luận cái gì đó? Công việc đã làm xong rồi à?”

Một người phụ nữ lớn tuổi mặc áo kẻ caro ngắn tay đứng lên quét mắt một vòng, trầm mặt lên tiếng cắt đứt tâm tư hóng hớt của mọi người.

Bị cô nhìn chằm chằm, mọi người nhao nhao cúi đầu giả bộ nghiêm túc làm việc nhưng lại thỉnh thoảng liếc mắt nhìn văn phòng phó trưởng ban.

Chờ đến khi nhìn thấy phó phòng Chu dẫn theo Tô Ngọc Kiều đi về phía người phụ nữ trung niên vừa rồi mắng ai đó, mọi người lại lặng lẽ làm việc.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play