Tô Ngọc Kiều tính toán ngày tháng rồi chợt hiểu ra, mấy ngày nay gần đến ngày dự sinh của La Tiểu Quyên rồi. Trương Mai nói: “Sáng nay chị dậy vừa hay thấy đoàn trưởng Trương về nhà lấy đồ, chị hỏi anh ấy thì mới biết Tiểu Quyên mẹ tròn con vuông, bác sĩ cho hai mẹ con ở lại bệnh viện theo đõi thêm một ngày nữa, mai là về được rồi.”

Nói rồi cô nhìn bụng Tô Ngọc Kiều, cô do dự một chút: “Theo chị thì em đừng đi thì hơn, bây giờ em đi lại bất tiện, đợi cô ấy về rồi em sang nhà thăm cũng, được.”

Tô Ngọc Kiều cũng còn khoảng một tháng nữa là đến ngày dự sinh, bụng cô bây giờ to đến mức dọa người, có lẽ cũng vì cô không tăng cân bao nhiêu, chỉ có bụng to lên nên mới thấy rõ sự chênh lệch. Bản thân cô thấy cũng vẫn ổn, ngoài việc cúi người, ngồi xuống đứng lên không tiện, còn những lúc khác đi chậm một chút cũng không sao cả. So với cô, Lục Kiêu lại lo lắng hơn nhiều.

Bây giờ Tô Ngọc Kiều vẫn đi làm ở bộ phận hậu cần, Lục Kiêu không yên tâm để cô đi làm một mình, anh đều đợi huấn luyện buổi sáng xong mới quay về nhà đưa cô đến văn phòng bộ phận hậu cần, tan làm lại đến đón cô về nhà.

Cô muốn nói có cần làm quá lên như vậy, nhưng Lục Kiêu thương cô là tốt, dù sao cũng không ảnh hưởng gì, cô cũng không từ chối.

“Không sao đâu, hôm nay chúng em cũng phải đến bệnh viện khám thai, khám xong em sẽ sang thăm cô ấy.”

Trương Mai gật đầu:

“Được, vậy nhé, chị về trước đây.”

Sau khi cô ấy đi, Lục Kiêu lại đến dìu Tô Ngọc Kiều đi ăn sáng.

“Có cần làm quá lên vậy không, chỉ có mấy bước chân thôi mà.”

Tô Ngọc Kiều đẩy nhẹ cánh tay anh, cảm thấy mình như một bà lão tám mươi tuổi cần người dìu mới đi được. Lục Kiêu không lay chuyển:“Như thế này an toàn hơn.”

Mỗi lần nhìn thấy bụng vợ, trong lòng anh lại sợ hãi, không hề có cảm giác vui mừng sắp đón đứa con chào đời, anh không phải không chào đón đứa bé trong bụng, mà là nỗi lo lắng cho vợ đã lấn át cả niềm vui.

Nhưng rõ ràng, lúc này anh vẫn còn trách đứa bé làm mẹ nó vất vả, anh không thể ngờ rằng chỉ vài tháng sau, anh lại là người ôm đứa bé mềm mại thơm tho không muốn rời tay.

Bữa sáng Lục Kiêu nấu cháo kê, đậu bắp xào thịt băm ăn kèm cháo, món chính là bánh bao nhân đậu đỏ mua từ căng tin tối qua chưa ăn hết.

Đầu bếp chính trong căng tin làm bánh bao rất kỹ, mỗi cái đều to bằng nắm tay của Lục Kiêu.

Dạo trước khẩu vị của Tô Ngọc Kiều tăng lên, nhưng dạo này lại giảm đi nhiều, thậm chí còn chưa bằng lúc chưa mang thai.

Lục Kiêu biết bây giờ cô ăn ít nên nhanh đói, vậy nên không ép cô ăn nhiều, chỉ bẻ cho cô nửa cái bánh bao theo khẩu phần của cô, múc một bát cháo đặt bên cạnh. Nửa cái bánh bao bẻ ra vừa đủ cho con trai ăn.

Sau Tết, Tiểu Bảo lại cao thêm nhiều, thằng bé gần bốn tuổi, lớn rất nhanh, khẩu phần ăn cũng tăng lên.

"Mẹ ơi, lát nữa con có thể đi chơi bắn súng cao su với anh Đại Cường không?"

Tiểu Bảo ngồi bên cạnh mẹ, khoanh chân, cắn một miếng bánh bao to rồi hỏi. Tô Ngọc Kiều nhân lúc Lục Kiêu không chú ý, nhanh chóng thêm một thìa dầu ớt đỏ vào bát cháo, khuấy đều, bát cháo gạo vốn màu vàng nhạt lập tức chuyển sang màu đỏ, cô có chút chột dạ kéo bát về phía mình, rồi dùng tay che lại.

Lục Kiêu liếc cô một cái, không nói gì, giơ tay đặt lọ đựng dầu ớt xa ra một chút. Dạo trước cô bị nhiệt miệng, đau họng, vừa mới khỏi thì lại không nhịn được miệng.

Tô Ngọc Kiều ngoan ngoãn cười với anh, thấy chồng không định đổi bát cháo của cô, cô mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với con trai:"Được, nhưng con không được bắn súng cao su vào người khác đấy".

Cái súng cao su này là Tiểu Bảo nài nỉ ba Lục Kiêu làm cho, Tô Ngọc Kiều không bao giờ can thiệp nhiều vào việc vui chơi của con, chỉ cần con trai thích, không gây ảnh hưởng gì thì cô đều đồng ý. Chưa đợi Tiểu Bảo reo lên, Tô Ngọc Kiều lại nói tiếp:

"Ngoan, chiều về tập viết thêm một trang chữ to".

Kết hợp lao động và nghỉ ngơi mới có hiệu quả cao chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play