Hơn một tiếng sau, đến khu vực thành phố, Tống Trường Tĩnh và Lục Kiêu có chung ý định là đưa vợ con đến thăm lão Ban trước. Còn lão Ban thấy họ đến cũng rất vui nhưng cuối năm rồi, xưởng đậu phụ còn phải cung cấp hàng cho hợp tác xã cung ứng và các nhà ăn của các nhà máy khác, rất bận, lão Ban nói vài câu rồi lại quay ra sau đẩy cối xay.
Mẹ anh ta bưng ra cho mỗi người một bát đậu phụ nóng hổi vừa mới ra lò, Tống Trường Tinh tinh mắt, nhanh chóng nhận ra điều gì đó từ nụ cười rạng rỡ khác thường trên khuôn mặt mẹ lão Ban, chỉ ba câu hai lời đã moi được tin lão Ban. sắp có chuyện vui.
“Được đấy, lão Ban, đến lúc đó nhất định phải gửi thiệp mời cho chúng tôi, bữa tiệc mừng này của anh, tôi nhất định phải đến uống cho đã.”
Tống Trường Tinh bưng chén tàu hũ đi trêu chọc lão Ban ở bếp sau.
Không lâu sau, họ nghe thấy giọng nói trầm ấm của lão Ban truyền ra: “Uống, nhất định phải mời cậu đến uống, tiệc mừng cho cậu uống tới chết.”
Năm xưa lão Ban bị thương nặng nên phải xuất ngũ, làm nhiều năm vẫn không gặp được người ý trung nhân, năm nay đúng là chuyện vui liên tiếp.
Ăn xong tàu hũ, Trần Tiêu và Tô Ngọc Kiều lại mua thêm rất nhiều đậu phụ khô và váng đậu mang về, thứ này để được lâu, khi nấu món hầm cho vào một ít cũng rất ngon.
Rời khỏi xưởng đậu phụ, mọi người đi thẳng đến trung tâm mua sắm.
Kết quả vì sắp đến Tết nên người đến mua sắm rất đông, trong cửa hàng người người chen chúc.
Lục Kiêu sợ đông người sẽ chen lấn vào vợ mình, mọi người bàn bạc một chút, quyết định đi dạo một vòng ở chợ gần đó trước, đợi ăn cơm xong rồi quay lại. Cuối năm ở đâu cũng nhộn nhịp, quản lý cũng không nghiêm, các phiên chợ lớn nhỏ diễn ra hàng ngày, bán toàn những thứ liên quan đến Tết. Còn có một số quầy hàng nhỏ bán đồ ăn vặt, cũng tranh thủ kiếm chút tiền, để thêm được hai món thịt vào bữa cơm gia đình.
Tô Ngọc Kiều mua cho con trai kẹo hồ lô, kẹo đường, thấy có người làm kẹo đường vẽ, cô cũng nán lại xin một con thỏ nhỏ.
Lục Kiêu nhất thời không phân biệt được là cô muốn mua hay con trai muốn, anh mỉm cười lắc đầu, dù sao anh chỉ cần trả tiền là được. Mọi người đi dạo một vòng quanh chợ, mua rất nhiều đồ ăn, còn mua cả câu đối và tranh dán cửa sổ, Tô Ngọc Kiều cũng muốn mua một cặp đèn lồng giấy đỏ, như vậy mới có không khí Tết rực rỡ. Khi họ đến nhà hàng Quốc doanh thì cũng không may, đúng vào giờ ăn trưa, phải đợi một lúc mới có bàn trống.
Tống Trường Tinh và Lục Kiêu đi đến quầy gọi món, Tô Ngọc Kiều và Trần Tiêu cùng Tiểu Bảo ngồi trước lấy chỗ. Sau khi gọi món xong, mọi người ngồi tán gẫu chờ đồ ăn, bàn bên cạnh có một cặp vợ chồng gọi món cá hấp, khi phục vụ bưng qua bàn của họ, Trần Tiêu đột nhiên bịt miệng nôn khan. Vừa mới trải qua thai nghén, Tô Ngọc Kiều sắc bén nhìn về phía cô ấy.
Còn Tống Trường Tinh vẫn ngây ngốc không biết chuyện gì, đưa cho vợ một cốc nước nóng để cô uống, miệng nghi hoặc hỏi:“Tiêu Tiêu, em làm sao vậy? Trước đây anh cũng không biết em ghét ăn cá, anh vừa gọi một món cá chua ngọt, phải làm sao đây, anh đi trả lại thôi.”
Trần Tiêu bịt miệng lắc đầu với anh ta, mặt hơi đỏ nhìn Tô Ngọc Kiều, tay kia ấn vào mạch tay mình.
Tô Ngọc Kiều cười nói với Chính ủy Tống:“Anh đi trả lại món cá chua ngọt đi, không thì hôm nay Tiêu Tiêu có thể không ăn được cơm rồi.”
“Sao, sao vậy?”
Tống Trường Tinh chậm hiểu, ngây ngô nhìn Trần Tiêu tự bắt mạch cho mình. Trần Tiêu tự bắt mạch một lúc mới lắc đầu nói:“Em tự bắt mạch không chuẩn, đợi về nhà để mẹ em xem mới biết được.”
Kết hôn mới hơn một tháng, dù có mang thai cũng không thể bắt mạch chính xác, phải đi khám ở bệnh viện mới xác định được.
Cô quay đầu lại thấy Tống Trường Tinh vẫn ngây ngốc nhìn mình, Trần Tiêu nhỏ giọng nói nhanh:“Có thể em có thai rồi, không sao đâu.”
Tống Trường Tinh trợn mắt hồi lâu không phản ứng lại, Trần Tiêu bị anh ta nhìn đến mức ngượng ngùng:“Cũng không chắc lắm, phải…”
Trần Tiêu còn chưa nói hết câu, đột nhiên bị anh ta kéo dậy, giọng Tống Trường Tinh run run không giấu được sự kích động:
“Đi, chúng ta đi khám ở bệnh viện ngay.”
Tô Ngọc Kiều nhìn hai người họ, đề nghị: “Hay là ăn cơm xong về nhà rồi nói? Tiêu Tiêu bây giờ không thể để bụng đói được.”
“Đúng, đúng, em không thể để bụng đói, anh đi giục họ một chút.”
Tống Trường Tinh lại ấn Trần Tiêu ngồi xuống, quay người định đi đến quầy tìm phục vụ.
Cái dáng vẻ kích động đến mức luống cuống tay chân này của anh ta, không giống với Chính ủy Tống thông minh ngày thường.
Lục Kiêu sợ anh ta kích động làm ra chuyện gì ngu ngốc, bất đắc dĩ đứng dậy đi theo.
Tô Ngọc Kiều nhân cơ hội này hỏi thăm tình hình của Trần Tiêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT