Sau khi nghe cháu ngoại kể về cuộc sống hạnh phúc và yêu thương của con gái và con rể, nửa trái tim còn lơ lửng của Dương Mân cuối cùng cũng được hạ xuống. Trưa hôm đó, khi Tô Ngọc Kiều về đến nhà, Dương Mẫn đã nấu xong bữa trưa, còn đến trường đón Tiểu Bảo về. Thấy cô về, Dương Mẫn mức cho cô một bát canh yến chưng táo đỏ, rồi hỏi: "Trưa nay A Kiêu có về ăn cơm không?"

Tô Ngọc Kiều tận hưởng sự quan tâm chu đáo của mẹ như thể cô đột nhiên trở về nhà mình ở thủ đô.

"Trước đây không về nhưng gần đây ngày nào cũng về."

Kể từ khi cô được chẩn đoán là có thai, ngày nào Lục Kiêu cũng tranh thủ về để giám sát cô ăn cơm. Nếu không về được thì buổi tối cũng sẽ hỏi cô đã ăn trưa chưa.

"Vậy vừa khéo, mẹ nấu cơm rồi, đợi A Kiêu về rồi ăn thôi."

Dương Mẫn vừa dứt lời thì thấy Lục Kiêu từ cửa đi vào, chào một tiếng rồi nói:

"Mẹ, hai người không cần đợi con, Kiều Kiều đang mang thai không thể để đói được, hai người cứ ăn trước đi."

Dương Mẫn cười cười đồng ý, bảo anh đi rửa tay, bà dọn cơm ra trước.

Tô Ngọc Kiều ăn xong yến chưng táo đỏ thì đi qua phụ, bị Lục Kiêu vừa rửa tay xong đi tới kéo về bàn ngồi: "Để anh phụ mẹ, em ngồi đó là được."

"Làm gì thế, em có thai chứ có phải tay chân không dùng được đâu."

Tô Ngọc Kiều cong môi hờn dỗi một câu.

Dương Mẫn đặt bát canh nấm sò điệp xuống, không vui mà khẽ vỗ cô một cái:"Sao lại tự nguyền rủa mình thế, con còn đang mang thai đấy."

"Mẹ, ăn cơm thôi."

Lục Kiêu đi tới, đặt bát cơm trước mặt cô, giải cứu vợ khỏi tay mẹ vợ. Trên bàn ăn, Tô Ngọc Kiều hỏi Dương Mẫn làm sao biết đi đâu để mua đồ ăn. Dương Mẫn kể lại chuyện sau khi đi học về, bà đã gặp người hàng xóm nhiệt tình ở bên cạnh.

Hóa ra là Trương Mai đã đưa bà đi chợ, không chỉ mua được nhiều loại rau tươi, Dương Mẫn còn mua được một số món ăn đặc sản của địa phương về. Trên bàn bày một đĩa bánh rán chiên và một đĩa tai heo xào. Xem ra cô không cần phải lo lắng nữa, tự mẹ cô đã hòa nhập rất tốt.

Chiều hôm đó, khoảng hơn ba giờ, Dương Mẫn đã hầm gà mái già mua ở chợ, bên trong có hơn mười loại nguyên liệu như đảng sâm, táo đỏ, kỷ tử và nhiều loại thuốc bổ khác. Đợi Tô Ngọc Kiều đi làm về, vừa vặn có thể uống một bát trước rồi mới ăn cơm tối.

"Chiều nay hầm xong canh gà, mẹ định mang một bát sang cho con nhưng lại quên hỏi phòng làm việc của con ở đâu rồi."

Dương Mẫn múc cho con gái và cháu ngoại mỗi người một bát canh gà, còn bà thì ngồi bên cạnh ăn hoa quả. Vào mùa này ở thủ đô, dù có tiền cũng không mua được nhiều loại hoa quả tươi, ngoài táo và lê thì ở đây có rất nhiều loại hoa quả khác. Dương Mẫn đã tính toán, đợi bà về, nhất định phải mang nhiều hoa quả về.

Tô Ngọc Kiều ăn một cái đùi gà, lại múc thêm nửa bát canh nhỏ nhâm nhi:"Mẹ không cần mang cho con đâu, con đi làm sẽ mang theo bánh quy và điểm tâm. Hơn nữa, đoàn không cho người nhà đi lại lung tung trong doanh trại."

Hai mẹ con ngồi trò chuyện vui vẻ, đợi Lục Kiêu về thì bắt đầu ăn cơm. Dương Mẫn liếc mắt ra hiệu với con gái.

Tô Ngọc Kiều nhận được ám hiệu của bà, đứng dậy múc một bát canh gà đặt trước mặt Lục Kiêu, quan tâm nói:"Anh huấn luyện cũng vất vả rồi, uống nhiều canh gà một chút."

Lục Kiêu nhìn vợ, lại nhìn mẹ vợ, "ừ" một tiếng rồi nhận lấy.

Đợi đến tối, khi hai vợ chồng trẻ nằm trên giường, Lục Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve bụng Tô Ngọc Kiều, mới nhỏ giọng nói:

"Kiều Kiều, em không cần cố ý làm gì cho anh, chúng ta cứ như trước kia là được."

Tô Ngọc Kiều nghiêng đầu nhìn anh: "Anh không thích em chăm sóc anh nhiều sao?"

"Ừ, bình thường anh rất bận, ở nhà không nhiều, để em vất vả một mình, lúc anh về, anh phải làm nhiều hơn chứ."

Lục Kiêu nắm tay cô bóp bóp, đưa lên miệng hôn nhẹ.

Tô Ngọc Kiều cười quay người nhào vào lòng anh, nhỏ giọng nói:

"Là mẹ em nói với em, bảo em bình thường cũng phải quan tâm anh nhiều hơn. Anh nói xem, em có quan tâm anh không? Em đối xử với anh không tốt sao?"

Lục Kiêu cười bất lực:

"Tốt, Kiều Kiều đối xử với anh rất tốt, là mẹ hiểu lầm hai đứa thôi. Em đừng nghĩ nhiều, chúng ta cứ như trước kia là được, anh cũng thích như vậy."

Anh biết mẹ vợ tốt bụng. Nhưng mỗi cặp vợ chồng đều có cách chung sống khác nhau, cứ chọn cách mà mình thấy thoải mái và vui vẻ nhất là được.

Nhưng bây giờ có mẹ vợ không yên tâm về họ ở đây, hai vợ chồng trẻ cũng bàn bạc với nhau, có thể thân mật hơn một chút trong cuộc sống hàng ngày, để mẹ vợ có thể yên tâm.

May là bình thường hai người ở bên nhau rất quấn quýt, giờ phải diễn một màn ân ái cho Dương Mẫn xem, cũng hoàn toàn có thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play