Tô Ngọc Kiều lo lắng muốn ngăn cản hành động của anh. Lục Kiêu cúi đầu nghiên cứu, thuận miệng đáp: “Không sao.”
Một lúc sau. Tô Ngọc Kiều ôm chặt lấy vai anh, đôi mắt ngượng ngùng không dám mở ra. Lục Kiêu cau mày:
“... Có vẻ hơi nhỏ.”
Cuối cùng, chiếc hộp một món đồ nhỏ xíu, bị vứt vào góc ngăn kéo, không bao giờ lấy ra nữa.
...
Ngày trường tiểu học quân đội họp phụ huynh, Tô Ngọc Kiều dậy sớm chọn quần áo, phối giày dép, còn lấy chiếc vòng bạc Lục Kiêu tặng cô và những món đồ trang sức trước đây của cô ra ướm lên người, rồi lại tiếc nuối cất đi. Cô cầm một chiếc váy liền màu xanh lá cây và một chiếc váy liền màu trắng ướm trên người, quay lại hỏi Lục Kiêu: “Em mặc chiếc nào đẹp hơn?”
Lục Kiêu nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói:
“Anh thấy cái nào cũng đẹp.”
Tâm trạng Tô Ngọc Kiều khá tốt, cô cười với anh, quay lại cầm hai chiếc váy có màu sắc tương tự nhưng kiểu dáng hơi khác nhau hỏi anh cái nào đẹp hơn.
Lục Kiêu:“...”
Anh thấy hình như không có gì khác biệt. Tô Ngọc Kiều do dự mãi, cuối cùng vẫn chọn chiếc váy liền màu xanh lục nhạt đầu tiên, chiếc này là vải voan, váy dài đến bắp chân, khi đi lại như gió xuân phả vào mặt, vừa linh hoạt vừa phiêu dật. Phần eo có một chiếc thắt lưng hai đầu có đính ngọc trai, thắt ra vòng eo thon thả của cô, cổ áo xếp bèo nhún, tôn lên xương quai xanh lộ ra trắng ngần như ngọc. Thay xong quần áo, buộc tóc lên, Tô Ngọc Kiều xoay hai vòng trước gương, quay lại cười hỏi:
“Lục Kiêu, em mặc thế này đi họp phụ huynh cho con có được không?”
Lục Kiêu như bị nụ cười quyến rũ trên mặt cô lây nhiễm, khóe môi cong lên, cũng vô thức cười theo:“Ừ, rất đẹp, rất hợp với em.”
Tô Ngọc Kiều hài lòng, đi tới khoác tay anh, hai người cùng nhau lên đường đi họp phụ huynh cho con trai.
Vì cô chọn quần áo nên đã chậm trễ một chút, bà Hảo đã cùng Trương Mai nhà bên đến trường trước. Đến khi vợ chồng Lục Kiêu đến nhà trẻ nơi con trai học thì mới phát hiện buổi họp phụ huynh của con trai Tiểu Bảo đã kết thúc, giờ đang phát bảng điểm cho phụ huynh, sau đó nghe cô giáo khen ngợi đứa trẻ là xong. Tô Ngọc Kiều cảm thấy mình mất công ăn diện cả buổi trời, có chút cảm giác như không có đất dụng võ. Nhưng khi thấy Tiểu Bảo đạt được thành tích tốt, cô lại phấn chấn tinh thần bắt đầu khen con trai giỏi quá.
Lục Kiêu suy nghĩ một lát rồi nói:“Hôm nay anh xin nghỉ nửa ngày, hay là đưa các em đi chơi trong thành phố?”
Kể từ lần gặp phải kẻ buôn người trước, Tô Ngọc Kiều đã gần nửa tháng không dám vào thành phố, trước đây gửi thư đều nhờ người mang đi.
“Không sợ, lần này anh sẽ đi theo em, nửa bước không rời.”
Lục Kiêu nắm tay cô trấn an. Tô Ngọc Kiều gật đầu, lại hỏi con trai có muốn đi không.Trẻ con hay quên, Tiểu Bảo đã sớm quên mất chuyện ngoài ý muốn lần trước, vui vẻ nói muốn đi.
“Được, vậy chúng ta đi xem phim trong thành phố.”
Tô Ngọc Kiều nắm tay con trai, tay kia khoác lên tay Lục Kiêu cười nói.
“Khụ!”
Ngay giữa chốn đông người, Lục Kiêu lắc lắc cánh tay ra hiệu cô buông ra. Tô Ngọc Kiều khẽ hừ một tiếng, buông tay đi trước.
Lục Kiêu khẽ vuốt ngón tay, nhìn bóng lưng tức giận của cô cười khẽ một tiếng, hai bước đi tới nắm lấy tay kia của cô.
Thôi, bị người ta nhìn thấy thì nhìn thấy vậy.
Tô Ngọc Kiều dùng móng tay cào nhẹ lòng bàn tay anh, lúc này mới lại cười đắc ý.
Thành phố vẫn nhộn nhịp như trước, Lục Kiêu đưa hai mẹ con đi mua kem và nước ngọt mà lần trước không kịp ăn, cả nhà ba người đi xem một bộ phim mới vừa ra mắt.
Xem xong phim, Tô Ngọc Kiều lại đi dạo quanh cửa hàng bách hóa, mua một tấm vải, định may thành rèm treo trong phòng, ngăn cho Tiểu Bảo một không gian riêng.
Lại mua thêm một ít vải sợi, định mang về may đồ ngủ, dạo này ban đêm nhiệt độ giảm đột ngột, chỉ mặc váy ngủ thì hơi lạnh khi thức dậy.
Thấy có chỗ bán vải lanh thoáng khí cũng mua một tấm, có thể may cho Lục Kiêu làm áo lót mặc trong quân phục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT