Có một chiến sĩ đang ngồi xổm ngấng đầu lên, nhưng lại phát hiện không ổn, nước này là chảy từ cánh tay trái của Lục Kiêu xuống. Anh ta lập tức mở to mắt, vội đứng dậy hét lên: “Phó đoàn, anh bị thương rồi sao? Tay anh đang nhỏ máu kìa?!”

Lục Kiêu theo lời anh ta mà giơ cánh tay lên, không cảm thấy đau, mấy chiến sĩ khác cũng lần lượt đứng dậy, một người trong số đó định đi gọi bác sĩ cho anh. Lúc này, Tô Ngọc Kiều nhét tài liệu vào lòng Trần Tiêu, ba bước đi tới nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Lục Kiêu.

Người trước giờ vẫn luôn như một lò sưởi, lúc này hai bàn tay bị nước mưa làm ướt trắng bệch, giống như một khối băng vừa được lấy ra từ tủ lạnh, cả người đều tỏa ra hơi lạnh.

“Anh bị thương ở đâu? Mau cùng em đi tìm bác sĩ khám xem.”

Tô Ngọc Kiều lo lắng kéo anh đi, Lục Kiêu không kịp phản ứng tại sao cô lại ở đây, nhất thời chân khựng lại đứng im tại chỗ.

“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi theo em.”

Tô Ngọc Kiều lại kéo áo mưa trên người anh, sờ thấy một tay nước.

Lục Kiêu vô thức nắm lấy tay cô, sau đó lại nhận ra hơi lạnh trên người mình quá nặng, buông tay đẩy nhẹ cánh tay cô, để cô đứng xa ra một chút, sợ hơi lạnh trên người mình làm cô bị đông cứng.

“Đừng lo, anh không sao.”

Nói xong, anh quay đầu nhìn lại cửa phòng cấp cứu. Tô Ngọc Kiều mắt đỏ ngầu trừng anh: “Sao lại không sao? Chảy hết máu cũng không sao hả?”

Lúc này, Trần Tiêu cũng đi tới khuyên:

“Phó đoàn trưởng Lục, anh mau đi băng bó đi, tôi ở đây canh chừng, có tin tức gì sẽ đi báo cho anh.”

Vài chiến sĩ khác không hiểu chuyện gì nhưng cũng theo đó khuyên Lục Kiêu mau đi khám bác sĩ, họ ở đây canh chừng Chính ủy Tống.

Biểu cảm của Trần Tiêu khựng lại, đến lúc này cô mới biết, thì ra người đang được cấp cứu bên trong là Tống Trường Tinh. Cuối cùng, Lục Kiêu vẫn theo Tô Ngọc Kiều đến phòng khám bên cạnh để bác sĩ khám.

Cởi bỏ lớp áo mưa ngoài cùng mới phát hiện, quần áo trên người anh đã sớm ướt sũng, nhăn nhúm dính chặt vào người. Bác sĩ phẫu thuật cắt bỏ ống tay áo bên cánh tay trái đã bị nhuộm đỏ vì máu của anh, để lộ ra một vết thương dài khoảng ba bốn phân.

Khi bác sĩ dùng cồn rửa vết thương để khử trùng, Lục Kiêu vẫn có thể nhịn đau mặt không đổi sắc, còn Tô Ngọc Kiều ở bên cạnh không nhịn được mà thay anh đau đến rơi nước mắt.

Vết thương không quá nghiêm trọng, chỉ là bị nước mưa và quần áo ướt làm cho mép vết thương trắng bệch và cong lên, nhìn có vẻ hơi đáng sợ.

Lục Kiêu nắm lấy tay Tô Ngọc Kiều, ra hiệu cho bác sĩ không cần lãng phí thuốc gây tê, khâu trực tiếp, sau đó giơ tay xoay cổ Tô Ngọc Kiều để cô quay đầu sang chỗ khác đừng nhìn. Bác sĩ ở bệnh viện quân y quen tay đặt thuốc tê xuống, cầm kim chỉ và băng gạc, bắt đầu khâu vết thương cho anh một cách nhanh nhẹn và tỉ mỉ.

Sau khi băng bó xong, Lục Kiêu mới để Tô Ngọc Kiều quay đầu lại, lúc này trên mặt cô đã có mấy vệt nước mắt. Lục Kiêu thấy ấm lòng, nhếch môi cười, dùng tay phải lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói:

“Được rồi, không sao nữa rồi.”

Tô Ngọc Kiều gật đầu, đưa tay nắm lấy bàn tay trái vẫn chưa ấm lên vì mất máu quá nhiều của anh, hai tay nắm lấy nhau giúp anh làm ấm tay.

Cô ngoan ngoãn không hỏi vết thương là do đâu, chỉ nhìn chằm chằm vào bộ quần áo ướt trên người anh, cuối cùng vẫn không nói gì.

Lục Kiêu bị thương ở cánh tay trái, có lẽ là lúc đánh nhau với bọn buôn người đã bị đâm lúc nào không hay, may là vết thương không sâu, bác sĩ dặn anh bình thường chú ý một chút, cách hai ngày thay thuốc một lần, một tuần sau thì cắt chỉ.

Xử lý xong vết thương, Tô Ngọc Kiều cùng Lục Kiêu quay lại chờ trước cửa phòng cấp cứu.

Trần Tiêu giúp cô ôm tài liệu cũng đứng đó chờ, Tô Ngọc Kiều mới nhớ ra mình đến bệnh viện quân y để làm gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play