Không phải Tô Ngọc Kiều không muốn giao anh ta cho cảnh sát, thế nhưng chuyện này cần phải thông báo cho đám người ông chủ Vương trước. Hơn nữa, quả thật giống như Lữ Thừa Thư nói, anh ta vẫn chưa làm cái gì, bọn họ cũng không có chứng cứ thiết thực chứng minh rằng anh ta gây rối, cho dù có giao cho cảnh sát thì cũng không định tội được.

Hiện tại bộ đội và trang trại Mặt Trời Đỏ đang muốn hợp tác, nếu như giao người cho trang trại, cô tin Ông chủ Vương nhất định sẽ cho bọn họ một kết quả thoả đáng.

"Chị Tô?"

"Chị Tô, chị đang ở đâu vậy?"

Ngay khi ba người còn đang thương lượng xem sẽ mang Lữ Thừa Thư về trang trại như thế nào thì cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng gọi của A Hoa. Lúc nãy cô ấy chỉ lo cắt cỏ mà không để ý cho nên đã đi quá xa, kết quả lúc trở về thì Tô Ngọc Kiều đã không thấy đâu, A Hoa sợ cô đi lạc, vội vàng chạy xung quanh tìm người.

Tô Ngọc Kiều lớn tiếng đáp lại cô ấy: “A Hoa, chị ở đây."

A Hoa đi men theo tiếng của cô, vừa tới đã bị hai người đàn ông cao lớn dọa cho giật cả mình.

Sau đó A Hoa mới phát hiện trên mặt đất còn có một người đàn ông khác, người này nhìn có chút quen mắt, cô theo bản năng nắm chặt liềm trong tay, giơ ở trước ngực.

"Chị Tô, mau tới đây, chị, những người này là ai?

A Hoa lấy hết can đảm bước tới gần Lục Kiêu, đưa tay muốn kéo Tô Ngọc Kiều đang đứng bên cạnh anh qua phía mình.

Tỉnh Vân nằm ở biên giới, xung quanh tiếp giáp với ba nước láng giềng, trước đây vẫn luôn có rất nhiều người nhập cư trái phép và phần tử phạm pháp của các nước khác len lén vượt qua biên giới, những người đó phần lớn đều rất hung tàn, A Hoa thấy hai người này diện mạo không rõ, khí thế lại hung hãn, cho rằng bọn họ là người xấu.

Lúc này hai người đàn ông bị coi là người xấu vẫn không có động tĩnh gì, A Hoa tự mình tới gần Tô Ngọc Kiều, muốn kéo cô ra xa một chút.

Tô Ngọc Kiều không đi, ngược lại cầm lấy tay cô ấy, cười giới thiệu: "A Hoa, em đừng lo lắng, hai người bọn họ đều là quân nhân đến đây diễn tập, hơn nữa vị này chính là chồng của chị, còn đây là chiến hữu của anh ấy, em đừng sợ."

A Hoa kinh ngạc trừng to mắt, nghe thấy bọn họ là quân nhân, cô lập tức buông liềm trong tay xuống.

"Thật xin lỗi, tôi còn tưởng rằng hai người là người xấu."

A Hoa xấu hổ cúi đầu xin lỗi hai người. Cái gùi sau lưng A Hoa chứa đầy cỏ mới cắt, lúc khom lưng, cái gùi nặng nề làm cho cô ấy xém chút nữa đã ngã nhào xuống đất.

Tần Tử Ngang bật cười, nhưng vẫn kịp thời đưa tay ra đỡ gùi cho cô ấy, không nhịn được trêu chọc: "Cô bé, cô thấy rõ rồi đấy, người xấu ở kia kìa."

A Hoa đỏ mặt túm chặt lấy dây lưng, cắn môi không nói gì, sau đó mới liếc mắt nhìn Lữ Thừa Thư đang ngồi bệt dưới đất.

Sau khi nhìn một lúc lâu, cô nhận ra đây là một trong những thanh niên tri thức vừa mới xuống nông thôn, lúc trước A Hoa bị chị hàng xóm lôi kéo đi xem, có rất nhiều cô gái ở trang trại đều nói Lữ Thừa Thư là người tốt.

Nếu như không nói đến tính cách và nhân phẩm thì chỉ bằng khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn kia của Lữ Thừa Thư cũng đã làm cho rất nhiều cô gái mê mẩn. Sau khi Tô Ngọc Kiều nghe A Hoa giải thích xong, cô càng thêm chán ghét Lữ Thừa Thư.

Đúng là mắt mù mới đi lấy anh ta để làm cớ ly hôn với Lục Kiêu, cũng không nhìn xem rốt cuộc anh ta có chỗ nào sánh được với Lục Kiêu. Sau khi đã gặp được A Hoa, Lục Kiêu định đưa Tô Ngọc Kiều trở về trang trại, lần Tử Ngang nói muốn làm nhân chứng, xung phong nhận việc ép giải Lữ Thừa Thư đi cùng bọn họ đến trang trại.

Trước mắt hai người bọn họ còn đang trong nhiệm vụ diễn tập, nếu như tùy tiện liên hệ với đồng đội sẽ gây ảnh hưởng đến cả đội, cho nên cuối cùng hai người quyết định áp dụng cách đã đề ra lúc trước, tự bắn ra đạn tín hiệu ý chỉ đã bị loại, xong xuôi mới cùng nhau rời khỏi rừng rậm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play