Khoé miệng Lữ Thừa Thư giật giật, xém chút nữa đã không duy trì được vẻ ôn nhu hiền lành trên mặt:

"Đồng chí Tô, chúng ta đều là người ở cùng một chỗ, không thể làm quen một chút sao?"

Tô Ngọc Kiều lạnh lùng nói: "Không thể, không phải ai cũng có tư cách làm quen với tôi, còn nữa, tôi khuyên anh tốt nhất hãy mau. chóng rời đi đi, chồng của tôi ở bên này tham gia quân ngũ, nếu như anh dám làm ra chuyện gì, tôi cam đoan anh sẽ không sống sót đến lúc được trở về thành phố."

"Đồng chí Tô, cô cũng không cần phải nói chuyện khó nghe như vậy..."

Lữ Thừa Thư đã sắp hết kiên nhẫn, anh ta nhịn không được lại tiến về phía trước thêm một bước. Sắc mặt Tô Ngọc Kiều khẽ thay đổi, cô vội vàng quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của A Hoa, nhưng cũng không biết chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà cô ấy đã đi đến đâu rồi. Lúc này Lữ Thừa Thư đã cách cô rất gần, cho dù Tô Ngọc Kiều có bình tĩnh đến đâu đi chăng nữa thì trong lòng cũng không tránh khỏi có chút hối hận.

Sớm biết như vậy thì lúc nãy cô đã đi theo A Hoa rồi!

Tô Ngọc Kiều bình tĩnh lui về phía sau một bước, Lữ Thừa Thư lập tức tiến thêm một bước, dường như anh ta cũng phát hiện ra A Hoa đã đi xa, trong lòng có cảm giác vui vẻ lạ thường.

Anh ta nhếch môi, đang định nói gì đó thì đột nhiên phía sau lưng truyền đến cảm giác lạnh lẽo.

Tô Ngọc Kiều trừng to mắt nhìn người đột nhiên xuất hiện ở phía sau Lữ Thừa Thư. Toàn thân Lữ Thừa Thư run lên, lúc này anh ta đã cảm nhận được thứ lạnh lẽo đang chạm vào lưng mình là cái gì -- một lưỡi dao.

"Mẹ kiếp, cho dù hôm nay có thua trận thì ông đây cũng phải xử mày."

Người đàn ông cao lớn trên mặt bôi màu, cả người quấn đầy cỏ dại và cành cây, hung tợn mắng.

Sau đó anh ta thu dao găm lại, nhấc chân đạp một cước lên mông Lữ Thừa Thư, Lữ Thừa Thư ngã sấp xuống đất.

Người kia nhét dao găm vào lại bên hông, chân dùng lực giẫm lên lưng Lữ Thừa Thư, âm thầm dùng sức khiến cho toàn thân Lữ Thừa Thư dán sát xuống mặt đất, không tài nào nhấc lên được.

"Anh à ai? Mau thả tôi ra?!"

Lữ Thừa Thư hoảng sợ hét lớn.

Người kia lại tiếp tục dùng sức đè lên người Lữ Thừa Thư, hung tợn nói:"Mẹ nó! Đồ khốn nạn, thành thật một chút cho ông, cả ngày chẳng làm gì chỉ biết chạy đi ức hiếp con gái, ông đây nhìn thấy bộ mặt kia của mày là lại thấy buồn nôn!"

Nói xong lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Ngọc Kiều, nói: "Cô gái không cần sợ, tôi đánh gục cậu ta rồi, chờ lát nữa chiến hữu của anh tới sẽ đưa cậu ta đến đồn cảnh sát."

Sau đó người kia lại nhấc chân lên đá Lữ Thừa Thư thêm một cước, lần này dùng lực có hơi mạnh, Lữ Thừa Thư trong nháy mắt giống như một con tôm đã bị luộc chín, cả người đều cong lên, chỗ nào đó của anh ta đau đến không nói nên lời.

Tô Ngọc Kiều nhíu mày, cô có thể nhìn thấy rõ ràng lúc nãy của anh trai này đã đá vào chỗ nào của anh ta. Ừm, với sức lực của anh trai này, một cước kia chắc hẳn có thể làm cho Lữ Thừa Thứ đoạn tử tuyệt tôn luôn.

"Cám ơn anh."

Tô Ngọc Kiều đánh giá quân trang mơ hồ lộ ra đằng sau lớp ngụy trang của người kia, suy đoán thân phận của anh:"Anh là..."

Còn chưa nói hết đã thấy người kia vẫy tay về phía sau lưng cô, hô to:

"Bên này!"

"Lão Lục, lần này không tính, ngày mai chúng ta lại so thêm một lần nữa."

Người này đột nhiên phàn nàn với ai đó, Tô Ngọc Kiều chỉ nghe thấy một loạt tiếng bước chân có chút dồn dập, trong lòng cô đột nhiên có dự cảm.

Theo tầm mắt của anh trai kia, cô cũng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Lục Kiêu đang sải bước từ trong bụi rậm đi ra, trên người cũng mặc đồ ngụy trang. Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn về phía Lữ Thừa Thư đang nằm sấp trên mặt đất.

Sau khi Tô Ngọc Kiều nhìn thấy anh, sự sợ hãi và uất ức bị đè nén ở trong lòng không ngừng luôn ra.

Cô lập tức nhấc chân chạy thật nhanh về phía anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play