A Tráng nhìn thấy một đĩa thịt kho lớn bay tới trước mặt mình, nếu không có Tô Ngọc Kiều nói, anh ta gần như không khống chế được tay, sẽ đưa tay lấy đũa. Thanh niên sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu ngậm mì trong miệng nhìn Tô Ngọc Kiều, vội vàng nhấp một ngụm nuốt xuống, nóng lòng hỏi: “Cô nói cô ở quân đội hậu cần? Cô muốn mua da bò của chúng tôi à?”

Tô Ngọc Kiều đầu tiên gật đầu khẳng định, sau đó lại nói thêm:

"Số tượng tôi muốn hơi lớn, không biết các anh có bao nhiêu hàng?"

“Chúng ta...”

Khi thanh niên hưng phấn, định nói ra, bị A Tráng đá anh ta ở dưới chân, ngậm chặt miệng.

Sau khi ngăn cản đối tác ngốc nghếch của đồng đội, A Tráng hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào Tô Ngọc Kiều với đôi mắt đen láy hỏi:

“Cô nói cô là người cục hậu cần quân đội, làm sao chúng tôi biết cô có nói dối hay không?”

Cô ấy không mặc quân phục, cũng không có gì để chứng minh, làm sao họ có thể tin cô ấy được? Cái tên ngốc này, thấy người ta xinh đẹp cũng không thể có gì cuũng nói ra hết.

Tô Ngọc Kiều lại cười, cô cũng không tức giận hai người này không tin cô, chỉ nói: “Tôi không có lý do gì lừa các anh, các anh còn không tin thì thôi vậy."

“Này, đợi đã...”

Anh ta phớt lờ sự cản trở của người bạn đồng hành vì anh thực sự không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.

Ba mẹ ở nhà đang chờ anh bán thành công số da bò trong chuyến đi này để gia đình tổ chức một đám cưới tươm tất cho anh cả. Em gái và em trai mỗi ngày đi cắt cỏ cho bò khắp núi non đồng ruộng, anh ấy không thể phụ lòng tin của họ.

Người thời đại này đơn giản, có tình cảm và tin tưởng tự nhiên đối với quân đội, anh ta nháy mắt với A Tráng và ra hiệu cho anh ta giữ người trước, nhỡ những gì cô nói là sự thật thì sao.

Còn A Tráng hít một hơi thật sâu, nhìn bàn tay Tô Ngọc Kiều đặt trên đĩa, ngửi mùi thơm của thịt để thuyết phục bản thân rằng dù sao đồ vật cũng không có trên người họ, cho dù người này nói dối cũng không thể lừa gạt được gì từ anh ta. Tốt hơn là nên ngồi xuống và nói chuyện.

“Ừm.” Đại Tráng hắng giọng, nghiêm túc nói:

“Chúng ta nói chuyện trước nhé.”

Nói xong, anh đứng dậy ngồi ở bên cạnh Trúc Tử, nhường chỗ cho Tô Ngọc Kiều.

Anh ta, tên là Ngụy Trúc Căn, là người đầu tiên tự giới thiệu: "Xin chào, tôi tên Ngụy Trúc Căn, và anh ấy tên Ngụy Đại Tráng. Chúng tôi là dân làng từ trang trại Mặt Trời Đỏ ở thành phố bên cạnh."

"Xin chào, cứ gọi tôi là đồng chí Tô."

Tô Ngọc Kiều thân thiện gật đầu, sau đó nói tên của mình.

"Lần này chúng tôi rất muốn bán da bò do trang trại chúng tôi sản xuất ra. Ngoài da bò, chúng tôi còn có hơn 30 con bò muốn bán, còn có lợn và dê. A…a!"

Chân Ngụy Trúc Căn bị giẫm mạnh lên, khiến nét mặt nhăn nhó tại chỗ, lời nói bị cắt ngang. A Tráng tiếp lời như không có chuyện gì nói tiếp: "Đồng chí Tô, hoan nghênh các đồng chí trong quân đội của các đồng chí đến thăm trang trại Mặt Trời Đỏ của chúng tôi để kiểm tra. Không phải đã đến lúc các đồng chí cho chúng tôi biết yêu cầu của mình sao?”

Ngụy Đại Tráng này khá cảnh giác, Tô Ngọc Kiều cảm thấy như vậy là tốt, nếu không cô sẽ nghi ngờ mình gặp phải kẻ lừa đảo.

“Nếu thật sự có thể hợp tác, chúng tôi nhất định sẽ đi kiểm tra. Hơn nữa, yêu cầu của tôi rất đơn giản, không biết trang trại của anh có công nghệ chế biến của da thuộc hay không, chúng tôi không muốn mua gia súc sống về lột da. Ngoài ra, nếu tình hình của các anh là đúng, tôi tin rằng chúng ta chắc chắn sẽ hợp tác nhiều hơn nữa chứ không chỉ lần này.”

Có hàng chục nghìn binh sĩ trong quân chủng, mỗi ngày Chủ nhiệm Tằng lo lắng về việc sử dụng nguồn kinh phí hạn hẹp để cải thiện lương thực cho quân nhân, nếu trang trại Mặt Trời Đỏ thực sự có quy mô và điều kiện của một trang trại chăn nuôi thì sẽ là một đối tác hoàn hảo.

Có lẽ vì có lời nói hợp tác lâu dài của cô nên A Tráng khó nhịn hưng phấn trong chốc lát.

Sau đó nói thêm gì cũng không thích hợp, vì vậy Tô Ngọc Kiều để lại cho hai người địa chỉ khu quân sự, bảo bọn họ mang theo giấy giới thiệu và giấy chứng nhận, hoan nghênh ngày mai đến bộ đội để bàn bạc hợp tác cụ thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play