"Kiều Kiều ngoan, anh sẽ quay lại ngay. Nghe nói em đã tìm được việc làm, thế nào rồi? Em có thích không?"

"Cũng tạm ổn. Em làm nhân viên thu mua ở bộ phận hậu cần của quân đội. Tiểu Bảo đã đăng ký vào trường tiểu học của quân đội. Bây giờ thằng bé đi học mỗi ngày với A Mãn. Hai ngày trước nó còn nói với em rằng muốn bố mẹ đón thằng bé tan học.”

Tô Ngọc Kiều theo lời anh nói chuyện trong nhà: “Đúng rồi, sáng nay em cũng nhận được một bưu kiện từ mẹ gửi, hai ngày trước em đã viết thư cho bố mẹ anh và bố mẹ em, sáng nay đã nhờ chị Mai đi gửi.”

Lục Kiêu cầm ống nghe, yên lặng nghe cô nói, Tô Ngọc Kiều rất hưởng thụ cảm giác cùng anh chia sẻ cuộc sống thường ngày của cô, giống như lúc này anh đang ở bên cạnh cô.

"Được rồi, khi anh về chúng ta sẽ cùng nhau đón thằng bé tan học.”

Điện thoại công cộng không thể gọi quá lâu, cuối cùng khi cúp máy, Tô Ngọc Kiều vẫn cảm thấy mình còn rất nhiều điều muốn nói, còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi. Lục Kiêu an ủi cô:

"Không sao đâu, hai ngày nữa em đến bốt điện thoại công cộng gọi cho anh, anh nhất định sẽ có thời gian.”

Tô Ngọc Kiều lưu luyến nói:

"Anh đừng để mệt quá, phải chú ý sức khỏe.”

“Được rồi, em cũng vậy, buổi tối đừng đắp chăn quá nóng, lượng đường trong máu của em thấp, khi ra ngoài nhớ mang theo vài viên kẹo trong túi, đừng đi bộ dưới nắng quá lâu.”

Lục Kiêu dặn dò cặn kẽ mọi việc, cuối cùng nói: “Kiều Kiều, ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ sớm quay lại.”

Lúc Tống Trường Tinh lần nữa trở lại văn phòng, Tô Ngọc Kiều đã cúp điện thoại, cảm ơn anh rồi quay lại bộ phận hậu cần tiếp tục làm việc.

Sau khi trở lại văn phòng lần nữa, ngay cả Mao Giai Mẫn cũng có thể nhìn qua là biết cô đang có tâm trạng rất tốt.

‘’Ngọc Kiều, cô gặp chuyện tốt gì à?"

Tô Ngọc Kiều cầm cốc nước rót nước, lúc trở lại sờ sờ mặt mình nói:

"Rõ ràng như vậy sao?"

Mao Giai Mẫn chỉ vào đôi má đỏ bừng của cô, cười nói: “Ừ, niềm vui trong mắt cô sắp tràn ra đến nơi.”

"Tôi đi nghe điện thoại.”

Tô Ngọc Kiều uống xong một ngụm nước nói.

‘’Tôi đoán, là chồng của cô à?’’

Mao Giai Mẫn vừa bị mắng đến không ngẩng đầu lên được, nhưng trong nháy mắt lại cười bình thường trở lại. Tô Ngọc Kiều cũng không xấu hổ, cô gật đầu thừa nhận: “Đúng, là chồng tôi.”

"A, thật ghen tị với cô.”

Mao Giai Mẫn lén bóp cuộn len trong ngăn kéo, cô cũng muốn trả lời cuộc gọi từ người yêu của mình.

‘’Cô vẫn ghen tị với tôi? Không phải cô nói rằng bạn trai của cô là một người lính trong quân khu ở đây sao?”

Sau khi Tô Ngọc Kiều đã quen thuộc cũng bắt đầu trêu chọc cô ấy. Mao Giai Mẫn nghiêm lúc lắc đầu: “Cái đó thì khác. Ngày nào cũng gặp nhau sẽ chán.”

Tô Ngọc Kiều không hiểu vì sao ở cùng người mình thích lại cảm thấy chán cơ chứ.

"Bởi vì phải giữ cảm giác mới mẻ. Cô thấy đấy, nếu ngày nào cô cũng ăn một món, dù thích nhưng nếu ăn quá nhiều sẽ ngán. Tình cảm cũng vậy.”

"Vậy sao?”

Tô Ngọc Kiều không hiểu lắm, trước khi cô và Lục Kiêu kết hôn, cô chưa từng thích ai, lớn lên, những cặp đôi xung quanh cô luôn rất thân thiết với nhau, chẳng hạn như ông bà cô, anh trai và chị dâu, bố mẹ cô cũng rất ân ái nên cô tất nhiên cảm thấy vợ chồng thích nhau.

Cô biết Lục Kiêu đã thích cô từ lâu, nhưng lại không biết cô thích Lục Kiêu đến mức nào nên hỏi:

“Nếu như tôi không chán thì sao? Tôi chỉ muốn mỗi ngày ở bên anh ấy thì có nghĩa là sao?"

Mao Giai Mẫn:

Cô nhìn Tô Ngọc Kiều như bị căn cơm chó, không nói lời nào nhìn Tô Ngọc Kiều, sau đó đột nhiên ngã xuống bàn như bị đả kích nặng.” Đây là rất thích rất thích, Ngọc Kiều, tình cảm vợ chồng cô tốt quá.”

Cô ghen tị đến mức chỉ muốn khóc.

Lúc này họ là hai cô gái trẻ duy nhất có mặt trong văn phòng nên có thể trò chuyện vô tư như vậy.

Không lâu sau, Nghiêm Thắng Lợi và Hồ Lan Hương đi họp trở lại văn phòng, Tôn Thành đi vệ sinh cũng quay lại.

Chủ nhiệm Tằng không lâu sau cũng đến văn phòng, hắng giọng và tuyên bố.

"Mọi người, tôi có một tin vui muốn báo cho các bạn. Đồng chí Nghiêm Thắng Lợi của bộ phận chúng ta rất nghiêm lúc và có trách nhiệm trong công việc và có năng lực vượt trội.”

“Được sự đồng tình của mọi người, chúng tôi đã quyết định bổ nhiệm anh ấy làm giám sát viên. Anh ấy sẽ hỗ trợ mọi người tốt hơn trong công việc, mọi người vỗ tay chúc mừng đồng chí Nghiêm Thắng Lợi.”

Vừa dứt lời, Tôn Thành là người đầu tiên vỗ tay nồng nhiệt:

"Chúc mừng anh Nghiêm, chúc mừng quản lý Nghiêm!"

Mao Giai Mẫn và Tô Ngọc Kiều đứng cùng nhau, mỉm cười và nói lời chúc mừng.

Các bạn đang đọc truyện Sau

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play