Tô Ngọc Kiều ở một bên vốn không muốn xen vào việc của người khác nhưng bàn của cô và Mao Giai Mẫn lại ở cạnh nhau, ngồi đối điện nhau, nhìn bộ đáng quyết không tha của Hồ Lan Hương, cô cảm thấy tai mình đau nhức vì ồn ào, nên cô cầm bản kế hoạch tính sai kia lên xem qua. Không ngờ việc này thực sự khiến cô phát hiện ra vấn đề, cô chỉ vào dây chuyền của nhà cung cấp và ngắt lời Hồ Lan Hương: "Gia Mẫn không tính toán sai, là nhà cung cấp sao chép sai đơn giá!"

"Giá tại trạm ngũ cốc nơi chúng ta mua đậu nành ban đầu là 17 hào một cân nhưng giá đậu nành năm nay đã tăng lên và hiện là 18 hào một cân. Theo mức giá này, ngân sách mà Gia Mẫn tính toán là chính xác, nhưng giá sao chép ở đây là vẫn như cũ là 17 hào, nếu tính ra sẽ không bằng với giá bên trên.”

Tôn Thành lập tức thò đầu ra hỏi:

"Đồng chí Tô, làm sao cô biết giá ở trạm ngũ cốc tăng? Tôi nhớ lần trước mua đậu nành chỉ có 17 hào một cân.”

Nghiêm Thắng Lợi giơ tay lên tiếp lời anh ta: “Tôi nói với cô ấy, ngày hôm qua đồng chí Tô hỏi tôi bảng giá của nhà cung cấp nên tôi lấy một cái đưa cho cô ấy xem. Đúng không ngờ đồng chí Tô nhớ nhanh như vậy.”

Tô Ngọc Kiều gật đầu, mỉm cười nhìn Hồ Lan Hương và nói những lời còn dang dở:

"Cho nên, đồng chí Hồ Lan Hương, lần này thực sự không phải là Gia Mẫn tính sai.”

Hồ Lan Hương cầm kế hoạch trên tay và đọc lại từ đầu đến cuối, sau đó vẻ mặt càng ngày càng khó coi.

Mao Giai Mẫn ngơ ngác nghe bọn họ nói chuyện, cuối cùng nghi hoặc nhìn Tô Ngọc Kiều, sau đó cẩn thận nhìn Hồ Lan Hương hỏi:

"Hồ, chị Hồ, giá đậu nành không phải đã tăng lên 18 hào sao?"

Tôn Thành nhanh chóng cầm bảng giá trên bàn Nghiêm Thắng Lợi lên và đọc lại, sau khi tìm thấy mặt hàng đậu nành, anh ta gật đầu chắc chắn:

"Đúng, nó đã tăng lên một hào. Trạm ngũ cốc Chính Dân hiện đang bán đậu nành cho chúng ta là 18 hào một cân.”

Anh ấy là người hơi thích ồn ào, không quá coi trọng mọi việc và anh ấy cũng muốn thay mặt Mao Giai Mẫn trút giận. Hồ Lan Hương lúc này cũng mới nhận ra mình đã nhớ nhầm giá dẫn đến sự việc này. Tuy nhiên, cô vừa tự tin trách mắng người ta xong giờ ngại phải xin lỗi. Cuối cùng, Nghiêm Thắng Lợi đứng lên giải vây cho Hồ Lan Hương:

"Trạm ngũ cốc vừa mới tăng giá, việc không nhớ giá mới là chuyện bình thường, lần sau phải cẩn thận hơn, được rồi, không tính sai là được rồi.”

“Xin lỗi, lần này là lỗi của tôi.” Hồ Lan Hương tuy sắc mặt vẫn cứng ngắc nhưng cũng xin lỗi Mao Giai Mẫn.

Mao Giai Mẫn liên tục xua tay: “Không, không sao đâu chị Hồ.”

Drama nhanh chóng lắng xuống, Tô Ngọc Kiều khắc sâu công lao danh vọng trong lòng, tiếp tục đọc đống tài liệu cũ.

Dưới gầm bàn, Mao Giai Mẫn dùng chân đá nhẹ ghế của cô, khi Tô Ngọc Kiều ngẩng đầu nhìn sang, cô ấy vội cười cảm ơn cô. Tuy nhiên, lời cảm ơn này Tô Ngọc Kiều cảm thấy cô thực sự không gánh được, bởi vì cô không muốn đứng ra bênh vực ai, cô chỉ cảm thấy giọng nói của Hồ Lan Hương quá lớn khiến tai cô đau nhức.

‘’Cốc cốc!”

Một người quân nhân trẻ đi tới cửa, gõ cửa, hỏi: “Đồng chí Tô Ngọc Kiều là ai? Chính ủy Tống đang tìm đồng chí.”

Tô Ngọc Kiều buông tư liệu xuống, đứng lên:

"Xin chào, là tôi.”

Sau đó, người lính trẻ dẫn cô đến văn phòng của Tống Trường Tinh ở trụ sở trung đoàn, Tô Ngọc Kiều cũng bối rối đi theo. Tống Trường Tinh liền ngăn cản người quân nhân trẻ đóng cửa, mỉm cười chào hỏi:

"Em dâu thật xin lỗi vì bây giờ mới gọi em đến đây.”

"Anh mới biết em đi làm ở phòng hậu cần, buổi sáng anh nhờ người tới nhà em, cũng không tìm thấy người. Hôm qua lão Lục gọi điện thoại đến, buổi sáng không tìm thấy em nên tôi bảo cậu ấy chiều gọi lại.”

“Ngồi đây một lát, anh đoán mấy phút nữa là đến thời gian hẹn gọi rồi.”

Tống Trường Tinh cầm ấm nước lên, rót cho cô một cốc nước, đặt vào tầm tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play