Sau khi ngủ trưa, Tô Ngọc Kiều sửa sang lại cặp sách, nước uống cho Tiểu Bảo, bảo cậu và A Mãn cùng dắt tay nhau đi học, sau khi ra khỏi cửa cũng gọi với dặn cậu đi chậm thôi. Tới xế chiều khi Trương Mai tới thăm, Tô Ngọc Kiều liền nói cho cô biết chuyện mình muốn đến bộ phận hậu cần làm việc. Trương Mai chỉ cười nói với cô một tiếng chúc mừng, sau đó lại bảo cô không cần lo lắng cho Tiểu Bảo, hai nhà cách nhau rất gần, sau này đi học đi học đều có thể cùng nhau về nhà.
Đến tối Tô Ngọc Kiều chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, cô nhìn tấm chăn mỏng sau khi Lục Kiêu đi đã không gấp miếng đậu hủ nữa, đột nhiên có hơi hụt hẫng.
Lúc này Lục Kiêu đang ở trong rừng núi, dẫn theo đội đi huấn luyện đêm, anh núp ở trong tán lá thỉnh thoảng thất thần, nhớ vợ con ở nhà.
Để muốn không bị trễ ngày làm việc đầu tiên, chiều hôm qua Tô Ngọc Kiều đặc biệt tới hợp tác xã cung ứng mua một chiếc đồng hồ báo thức đặt lúc 7 giờ sáng. Tối hôm qua cô mơ nhiều thứ linh tinh, sáng sớm tỉnh dậy tinh thần của cô không ổn lắm, Tô Ngọc Kiều rửa mặt xong mới tỉnh táo lại đôi chút. Ăn sáng xong nắm tay con trai ra cửa, tinh thần cô lại phấn chấn hẳn lên.
Nói đúng ra hôm nay là công việc đầu tiên sau khi cô tốt nghiệp đại học.
Ngày đầu tiên đi làm, cô nhất định phải giữ vững tinh thần, tạo ấn tượng tốt ban đầu, cô gắng được đề bạt thăng chức càng sớm càng tốt.
Chia tay với con trai ở ngã rẽ, Tô Ngọc Kiều đứng đưa mắt nhìn mấy đứa nhỏ tung tăng chạy về phía trường học, cô cũng xoay người tiếp tục đi về phía văn phòng trụ sở.
Giang Thanh bảo cô tới văn phòng trụ sở báo cáo lúc 8 giờ, tòa nhà văn phòng trụ sở khá là phức tạp, cho nên hôm qua cô đã sớm đến xem tòa nhà văn phòng của bộ hậu cần ở đâu.
Hôm nay sau khi cô trực tiếp tới đây tìm, tòa văn phòng của bộ hậu cần ở ngay phía sau căn tin lớn của bộ đội, cũng là một tòa nhà nhỏ hai tầng, mà văn phòng bộ phận cô muốn báo danh thì ở lầu một. Đang lúc cô do dự tìm chủ nhiệm bộ phận báo danh hay là đến văn phòng xem trước, một nữ binh trẻ tuổi mặc quân trang bưng bữa sáng từ căn tin phía trước đi tới.
Nữ quân nhân xinh đẹp còn đang ăn bánh bao, sau khi tới trước mặt Tô Ngọc Kiều hỏi cô:
"Cô đến từ bộ phận nào? Đến bộ phận thu mua làm gì?”
“Hôm nay tôi là nhân viên mới đến báo danh.”
Tô Ngọc Kiều quay đầu lại nói. Nữ quân nhân nghe xong, hưng phấn nhai bánh bao, cô nhiệt tình đi tới trước mặt Tô Ngọc Kiều nói:
"Cô chính là vợ quân nhân trình độ đại học sao? Sao cô lại tới sớm thế? Đi thôi, tôi dẫn cô đi.”
Tô Ngọc Kiều cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, bảy giờ bốn mươi lăm phút, hình như cũng hơi sớm. A, không phải cô đến đây sớm để tạo ấn tượng tốt với lãnh đạo sao, nhưng giờ lãnh đạo còn chưa đến nữa.
"Chủ nhiệm Tăng đều đến sớm 5 phút mỗi ngày, đợi chút nữa.”
“Cô có ăn bánh bao không?"
Nữ quân nhân dẫn cô đến vị trí của mình ngồi xuống, đặt hộp cơm xuống rồi đi rót nước.
“Không cần, tôi ăn cơm rồi mới tối.”
Nữ quân nhân mỉm cười vỗ vỗ đầu nói: “À quên mất, cô là vợ quân nhân, vậy chúng ta làm quen trước đi. Chào, tôi tên Mao Giai Mẫn, nửa năm trước được điều đến bộ phận thu mua.”
Mao Giai Mẫn trông vẫn trẻ, nhìn dáng vẻ rất đơn điệu, thân thiện, Tô Ngọc Kiều nhẹ nhàng nắm lấy tay cô cũng tự giới thiệu: “Xin chào, tôi tên là Tô Ngọc Kiều.”
“Chào đồng chí Ngọc Kiều, từ nay chúng ta đều là đồng nghiệp.”
Mao Giai Mẫn nói xong, liền ăn hai cái bánh bao lớn trong hộp cơm, sau đó đứng dậy cầm lấy chổi sau cửa bắt đầu quét dọn vệ sinh văn phòng. Lúc này trong phòng làm việc lần lượt có ba người tới, hai nam một nữ. Mấy người nhìn thấy Tô Ngọc Kiều lạ mắt, lập tức đoán được cô chính là người mới hôm nay tới báo danh, mỗi người đều tự giới thiệu làm quen.
“Xin chào đồng chí, tôi tên Nghiêm Thắng Lợi, cô gọi tôi là anh Nghiêm là được.”
Lão Nghiêm nhìn bộ dáng hơn ba mươi tuổi, anh tháo mũ trên đầu xuống đặt lên bàn, để lộ nửa đầu hói trên đỉnh cười cười.
‘’Xin chào đồng chí Tô, tôi là Tôn Thành.”
Tôn Thành là một thanh nhiên tầm 25 26 tuổi, cho dù đã sớm biết đồng chí mới tới là người nhà theo quân, nhưng ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt xinh đẹp xinh đẹp của Tô Ngọc, vẫn không nhịn được vụng trộm đỏ mặt.
Còn lại một đồng chí nữ mặc một bộ quân phục cũ phối với quần đen, vẻ mặt hơi nghiêm lúc, nói chuyện cũng rất thận trọng:
"Xin chào, tôi là Hồ Lan Hương.”
“Chào mọi người, tôi là Tô Ngọc Kiều.”
Tô Ngọc Kiều mặc kệ thái độ cá nhân như thế nào, lần đầu tiên gặp mặt biểu hiện vẫn rất thân thiện. Mao Giai Mẫn cầm hai bình nước ấm ra ngoài múc nước đã trở lại, cô nhắc nhở Tô Ngọc Kiều:
"Ngọc Kiều, vừa rồi tôi thấy chủ nhiệm Tằng hình như đã tới, cô mau đi tìm chủ nhiệm đi.
“Được, vậy tôi đi trước.”
Tô Ngọc Kiều gật đầu cảm ơn, sau đó cầm lấy túi xách rời khỏi văn phòng.
Chủ nhiệm Tằng pha xong một ly trà, vừa cầm lấy tờ báo trên bàn chuẩn bị xem, chợt nghe thấy cửa phòng làm việc bị gõ vang.
Anh nói: "Vào đi.”
Tô Ngọc Kiều lễ phép đẩy cửa vào.
"Chào chủ nhiệm Tằng, hôm nay tôi là nhân viên mới đến báo danh.”
Chủ nhiệm Tăng đặt tờ báo xuống, liếc cô một cái rồi ôn hòa nói:
"Chào đồng chí Tô, mau vào đi.”
“Lúc trước tôi đã xem qua đơn xin nhập chức của cô, tôi thay mặt bộ phận thu mua đặc biệt hoan nghênh cô gia nhập, tôi rất mong biểu hiện của cô sau này.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT