Giang Thanh cười nói: "Ngày hôm qua nghe Hoàng Linh nói, cô đã mang hai đứa nhỏ trong nhà làm xong thủ tục nhập học. Thế nào? hai đứa nhỏ có thích ứng được không?"

Tô Ngọc Kiều xách túi xách dừng tại chỗ, chờ Giang Thanh đến gần mới nói: "Vâng, buổi sáng thiếu chút nữa ngủ quên, may mắn là tới kịp. Hai đứa nhỏ thích ứng rất tốt. Hôm qua tôi cũng xem, giáo viên tiểu học ở quân khu chúng ta đều rất kiên nhẫn.”

“Có thể thích ứng là được, cô đang về nhà sao?”

"Vâng, đưa con đi học xong tôi cũng không có chuyện gì phải làm, chỉ muốn về sớm một chút để làm việc nhà.”

Tô Ngọc Kiều cười híp mắt nói chuyện. Ai có thể biết hiện tại cô chỉ muốn trở về ngã nhào ở trên giường để ngủ. Ít nhất Giang Thanh là không có đoán ra. Cô ấy lại nghiêm lúc đánh giá Tô Ngọc Kiều một lần, sau đó đem văn kiện kẹp dưới nách. Sau khi suy nghĩ một chút mới lại hỏi:

"Ngọc Kiều, cô có suy nghĩ đến việc đi tới văn phòng tìm một việc làm chưa?"

“Có, nhưng tôi chưa nghĩ ra mình có thể làm cái gì, định hai ngày nữa sẽ đi.”

Tô Ngọc Kiều gật đầu nói.

"Không suy nghĩ kỹ cũng không sao. Tôi vừa nghe nói văn phòng bên kia đang cần tuyển người gấp nhưng đã vài ngày vẫm không tìm được người thích hợp. Cô có muốn đi thử không?"

Sinh viên đại học à, cũng không thể để cho loại người này bị mai một. Giang Thanh đặc biệt quan tâm nghĩ, lại đề nghị cô:

"Cô đến đó có thể hỏi nhiều một chút. Dù sao với bằng cấp của cô, muốn làm gì đều có thể sắp xếp tốt cho cô.”

Tô Ngọc Kiều nghiêm lúc suy nghĩ đề nghị của cô ấy, nghĩ thầm dù sao trở về cũng không có việc gì, nếu không thì đi xem một chút đi. Nghĩ như vậy cô liền đồng ý:

"Được, cảm ơn chủ nhiệm Giang đã nhắc nhở tôi, bây giờ tôi qua xem một chút.”

Giang Thanh vừa nghe vậy thì nhiệt tình chỉ đường cho cô. Tô Ngọc Kiều lại nói tiếng cảm ơn với cô ấy rồi mới đi. Văn phòng thuộc quân khu tuy nói là mở cho người nhà theo lính tới quân khu nhưng văn phòng cũng ở bên đoàn bộ, có một tòa nhà hai tầng riêng biệt, các đồng chí của văn phòng hội phụ nữ cũng đều làm việc ở chỗ này. Điều này dẫn đến, sau khi Tô Ngọc Kiều tới nơi này, đã trùng hợp gặp Mã Yến tới nơi này tiếp nhận phê bình giáo dục, cũng thuận tiện chiêm ngưỡng bản cam đoan cô ta viết trong bảng thông báo.

Khi Mã Yến mặt đối mặt với cô, trong lòng quả thực tức giận tới cực điểm nhưng trên mặt lại không thể không kéo ra một khuôn mặt tươi cười chủ động chào hỏi cô. Thái độ không hữu hảo không được.

Người phụ nữ nổi tiếng lải nhải Thu Hà đang đứng ở phía sau cô ta nhìn chằm chằm, chỉ chờ túm lấy cô ta khi cô ta tái phạm sai lầm, sau đó lại kéo vào phê bình giáo dục một phen, cái gì tứ mỹ tam đức, tư tưởng tiến bộ toàn bộ thông suốt một lần, cam đoan tư tưởng vợ quân nhân trở nên thanh bạch. Tô Ngọc Kiều ý tứ không rõ cũng nhìn cô ta cười cười nói: “Đồng chí Mã Yến hành văn không tệ. Bản cam đoan viết trật tự rõ ràng, chữ nghĩa chỉnh tề. Chỉ hy vọng cô thật sự có thể nói được làm được mới đúng.”

“Đương nhiên.”

Mã Yến cắn răng trả lời cô.

‘’Được, vậy không làm chậm trễ việc tiếp nhận giáo dục của đồng chí Mã Yến nữa. Hy vọng cô có thể sớm sửa chữa tư tưởng sai lầm, sớm tiến bộ.”

Tô Ngọc Kiều nói xong gật đầu với người phụ nữ phía sau:

"Vất vả cho vị đồng chí này rồi.”

Thu Hà cười cười: “Phục vụ nhân dân, không vất vả, là việc nên làm.”

Sau khi vẫy tay tạm biệt Mã Yến, tâm trạng Tô Ngọc Kiều rất tốt leo lên lầu hai.

Gian phòng làm việc thứ nhất bên phải cầu thang chính là phòng trực thuộc quân đội. Cô đang muốn đi vào, lại nhìn thấy một người quen từ bên trong đi ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play