Về đến nhà Tô Ngọc Kiều liền bắt đầu dạy bà Hảo làm móng heo hầm đậu tương. Nhà cô không có đậu tương nhưng may mắn nhà Trương Mai lại mua. Nên vì món ăn mà cô luôn mong chờ kia, cô đã đi mượn nửa chén trở về.
Đậu tương trước tiên phải dùng nước ấm ngâm nửa giờ. Thật ra phương pháp tốt nhất là dùng nước lạnh ngâm trên bốn giờ nhưng hiện tại không có thời gian, chỉ có thể dùng nước ấm nhanh chóng ngâm. Móng heo xử lý xong cắt thành từng miếng lớn nhỏ vừa phải, sau đó cho vào nồi nước lạnh, cho thêm rượu, gia vị rồi vớt ra, dùng nước sạch rửa lại một lần là có thể cho vào trong nồi hầm lửa lớn đun sôi rồi chuyển lửa nhỏ hầm chậm.
Sau một giờ thì cho thêm các gia vị khác rồi hầm thêm nửa giờ, cho đến khi móng heo mềm nhừ, nước canh nồng trắng là có thể tắt bếp. Bên này không có nồi hầm cũng không sao, bình gốm cô mua lúc trước có thể phát huy công dụng. Trước tiên nấu ở trong nồi đun sôi với lửa lớn sau đó lại đem móng heo chuyển đến trong bình gốm đặt lên bếp lò lửa nhỏ để hầm là được. Lúc Tô Ngọc Kiều ra ngoài đón Tiểu Bảo và A Mãn tan học, canh móng heo đã đặt lên bếp than hầm hơn một giờ, mùi thơm bay khắp sân làm cô cũng không nỡ bước ra cửa.
Sau khi đón cậu con trai về, Tô Ngọc Kiều ôm lấy con trai và dắt tay A Mãn dùng tốc độ nhanh nhất trở về nhà, vừa vào cửa liền hỏi: "Bà ơi, canh hầm xong chưa?”
Bà Hảo bưng món khác, hơi có chút buồn cười đi ra phòng bếp nói.
“Được rồi được rồi, biết cháu chờ ăn, tôi đã sớm múc ra cho đặt lên bàn để nguội.”
Tô Ngọc Kiều vừa nghe, vội vàng mang theo hai đứa nhỏ đi rửa tay chuẩn bị bắt đầu ăn cơm.
Đương nhiên, trước khi bắt đầu ăn, Tô Ngọc Kiều cũng không quên Trương Mai đã cho mượn chén đậu tương. Dù sao cô cũng mua nhiều móng heo, móng heo rừng lại lớn, hai móng heo liền hầm đầy một bình gốm, cô bảo bà Hảo dùng bát canh múc một bát đưa sang cho Trương Mai nếm thử.
Kết quả mới vừa đi ra cửa viện đã thấy Trương Mai bên cạnh cũng bưng một chén sủi cảo bước ra cửa.
“Này, tôi đang định bưng chén sủi cảo cho cô nếm thử.”
Trương Mai nhìn thấy cô thì không nhịn được cười.
Tô Ngọc Kiều đưa canh móng heo cho cô ấy, sau đó nhận lấy sủi cảo trong tay cô ấy, cười nói:
"Cái này hay quá, làm một lần cơm nếm vị hai nhà, chị cũng mau về nhà ăn cơm đi.”
Nói xong, bưng một chén sủi cảo Trương Mai đưa, vội vàng xoay người về nhà uống canh móng heo của cô. Buổi trưa Lục Kiêu không trở về ăn cơm, còn lại Tô Ngọc Kiều và bà Hảo. Hai người lớn thêm hai đứa nhỏ, lượng cơm ăn cũng không lớn, cho dù chia cho Trương Mai một bát, còn để lại cho Lục Kiêu một chén trước, bọn họ cũng chưa uống hết phần còn lại nên giữ lại buổi tối còn có thể ăn một bữa nữa.
Hai cái móng heo khác Tô Ngọc Kiều tính toán muốn kho lên ăn. Sườn mua hơi nhiều nhưng bà Hảo nói có thể làm thành sườn khô ăn, thịt chân sau cũng không phải ít, cô muốn làm nhân bánh bao để ăn. Ngoài ra ông chủ còn tặng phổi heo cũng có thể ăn cùng móng heo.
Lượng công việc hơi nhiều nên buổi chiều sau khi Tô Ngọc Kiều đưa Tiểu Bảo và A Mãn đến trường học, cô chạy tới hợp tác xã cung ứng mua đủ hương liệu thịt kho cần dùng, trở về ngủ trưa cũng không ngủ liền bắt đầu bận rộn với bà giúp việc. Buổi chiều sau khi mặt trời nghiêng về tây, Lục Kiêu mang theo lịch công tác đã thông báo về đến nhà sớm, vừa tới gần cửa nhà ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt, hình như là từ trong nhà anh bay ra.
‘’Lục Kiêu, mau tới ăn bánh bao thịt.” Tô Ngọc Kiều xoa bụng gọi anh
Thời gian một buổi chiều, cô gặm nửa móng heo kho, một khối phổi heo kho, còn có một cái bánh bao thịt lớn, đến bây giờ còn chưa tiêu hóa xong, cơm tối không cần ăn cũng được. Lục Kiêu buồn cười đi qua nắm tay cô hỏi.
‘’Hôm nay em làm gì thế?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT