Tô Ngọc Kiều cũng tính toán như vậy. Nhưng học kỳ này sắp kết thúc, cô muốn đem Tiểu Bảo vào lớp nhỏ chơi hơn một tháng đã, chờ hoàn toàn thích ứng bên này sau đó mới theo học ở lớp lớn. Thầy giáo Hoàng nghe xong quyết định của cô, cũng đồng ý gật gật đầu, liền gọi cô giáo lớp nhỏ tới bảo cô ấy dẫn Tiểu Bảo vào.

Tiểu Bảo ở thủ đô cũng từng đi nhà trẻ một năm nên đối với chuyện này cũng không lạ lẫm, rất ngoan ngoãn cùng mẹ vẫy vẫy tay nói tạm biệt liền đi theo giáo viên vào.

‘’Con trai cô thật ngoan. Trong trường chúng tôi có không ít học sinh đã học một học kỳ, mỗi lần phụ huynh đưa tới còn phải khóc một lần.” Cô giáo trông trẻ cười khen một câu.

Tuy nói làm giáo viên mầm non phải có đủ kiên nhẫn mới được nhưng ai lại không thích những đứa nhỏ ngoan ngoãn dễ dạy bảo. Cô giáo dắt Tiểu Bảo đi vào lại mang đến cho cậu bé một cái ghế nhỏ để cậu bé ngồi cùng một chỗ với bạn học, sau đó dạy bọn họ chơi trò ném khăn tay. Bản thân Tiểu Bảo đang ở độ tuổi hoạt bát hiếu động, chỉ chốc lát sau đã quen thuộc với các bạn học, có bạn học chủ động ném khăn tay phía sau cậu, cậu cũng lập tức cầm khăn tay cười khanh khách đuổi theo.

Hai đứa nhỏ đều hoà nhập rất tốt nên Tô Ngọc Kiều cũng yên tâm. Cô lại cảm ơn thầy Hoàng rồi mới thoải mái về nhà báo tin vui cho bà Hảo.

Trên đường đi qua nhà Trương Mai, đúng lúc gặp cô ấy xách một cái giỏ rỗng từ trong sân đi ra. Cô ấy nhìn thấy cô liền cười cười:

"Chị nhớ hôm nay em dẫn hai đứa trẻ đến trường đăng ký phải không, đã xong xuôi rồi à?”

“Đúng rồi chị, A Mãn đang học lớp một, Tiểu Bảo thì đi nhà trẻ.”

Tô Ngọc Kiều cũng cười trả lời cô ấy.

Trương Mai nói chúc mừng, sau đó lại mời cô:

"Vậy lát nữa chắc em không có việc gì nhỉ? Chị hẹn Tiểu Quyên hôm nay dẫn cô ấy đi dạo ở chợ gần đây. Em có muốn đi cùng hay không?"

Tô Ngọc Kiều gật đầu: “Được đó, chị chờ em một chút, em trở về gọi bà Hảo đã.”

“Cứ thoải mái, Tiểu Quyên còn chưa tới.”

Chờ La Tiểu Quyên xách giỏ từ trong nhà đi ra, một hàng bốn người lúc này mới đi ra ngoài sân nhà. Khi đi qua phía trước sân huấn luyện của bộ đội, Trương Mai kéo Tô Ngọc Kiều, chỉ vào phía đối diện có một đội ngũ đang chạy tới, cười nói: “Ngọc Kiều, nhìn xem kia có phải phó đoàn trưởng Lục nhà em không?"

“Ừ, nhìn cũng giống.”

Tô Ngọc Kiều hừ một tiếng trong lòng. Cô đã sớm nhìn thấy Lục Kiêu nhưng cô cố ý quay đầu muốn giả vờ không nhìn thấy, không ngờ Trương Mai lại kéo cô đi xem. Cô còn mang thù tối hôm qua Lục Kiêu cũng không đợi cô tháo vòng tay xuống, hai cái chuông nhỏ vẫn vang. Cô sợ bà bảo mẫu ở bên cạnh sẽ nghe thấy thì sau này cô thật sự không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa. (“¬_¬)

Lục Kiêu đi bên cạnh đội ngũ, lúc đi ngang qua Tô Ngọc Kiều cố ý đi chậm lại, giơ tay lau mồ hôi sau đó mới nhìn cô hỏi: “Mọi người muốn đi đâu à?”

Trương Mai thay cô hồi đáp:

"Tôi dẫn Ngọc Kiều đến chợ gần đây xem thử. Phó đoàn trưởng Lục yên tâm, tôi chắc chắn sẽ mang người về cho anh.”

“Làm phiền chị rồi.” Lục Kiêu quay đầu cảm ơn cô ấy.

Trương Mai cười nói: “Không cần cảm ơn.”

Tô Ngọc Kiều cũng không muốn bực bội với anh trước mặt nhiều người như vậy nên lấy khăn tay mình mang ra ném cho anh nói:

"Lau đi, mồ hôi sắp nhỏ vào mắt rồi.”

“Được, mọi người đi đường cẩn thận, về sớm một chút.” Lục Kiêu dặn dò xong, lại nhanh chóng đuổi theo đội ngũ phía trước.

Chợ phiên gần đây cũng giống với chợ ở trong trấn, chỉ là trấn bên này vẫn còn đơn sơ, chỉ có một con phố, hai bên đường bày đầy sản phẩm phụ nông nghiệp mà thôn dân phụ cận mang từ nhà đến, tất cả đều đặt ở trong gùi trực tiếp bày trên mặt đất cho người mua chọn lựa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play