Đúng lúc này Cố Hương dẫn hai người bạn mới xuất hiện ở cửa gọi Tiểu Bảo và A Mãn ra ngoài chơi. Anh trai nhà họ Cố còn rất hiểu chuyện nói: “Dì Tô, chúng cháu không đi xa mà chỉ chơi ở cửa thôi.

‘’Không có việc gì, mấy đứa cứ đi đi.”

Tô Ngọc Kiều chia cho mấy đứa mấy viên kẹo mới phất tay để cho bọn nhỏ tự mình chơi.

Cô cũng không có đem chuyện ngày hôm qua để ở trong lòng, cũng không có bởi vì lo lắng mà giữ Tiểu Bảo ở nhà không cho đi ra ngoài. Mấy đứa nhóc ba bốn tuổi luôn tò mò đối với mọi thứ xung quanh. Nếu một mực bảo vệ và chăm sóc mù quáng sẽ chỉ làm cậu mất đi niềm vui khi lớn nên, Tô Ngọc Kiều không muốn đối đãi với Tiểu Bảo như vậy. Trương Mai và La Tiểu Quyên sát vách nghe được tiếng cô trở về, cầm giỏ may vá trên tay đi tới tìm cô nói chuyện.

Trên tay Trương Mai đang tháo chiếc áo len cũ của con gái, vừa quấn dây trên cánh tay, vừa cười nói:

"Tôi thấy bộ dáng tức giận của cô ngày hôm qua, còn tưởng rằng cô không dám thả Tiểu Bảo ra ngoài chơi nữa.”

"Sẽ không đâu, chúng ta đều là người nhà quân nhân. Ở đây người có phẩm chất tồi tệ nhất định là thiểu số, sao có thể sui xẻo liên tục gặp được.”

Tô Ngọc Kiều cười cười nói. Trong tay La Tiểu Quyên còn đang thêu giày nhiều lớp, nhìn kích cỡ thì chắc là làm cho chồng của cô ấy. Chẳng biết tại sao, Tô Ngọc Kiều và Trương Mai luôn cảm thấy cô ấy trầm mặc hơn trước, trên người còn loáng thoáng có mùi thuốc bắc.

La Tiểu Quyên cười cười nhắc tới:

"Hôm qua tôi nghe thấy Mã Yến ở nhà mắng chửi người, sau đó lại bị chồng của cô ấy dạy dỗ một trận.”

“Đáng đời, Mã Yến không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ người đàn ông họ Kiều của cô ta, phải có người trị cho cô ta.”

Trương Mai thoải mái nói. Mấy người ngồi nói chuyện một lát, La Tiểu Quyên lại bắt đầu thất thần, Trương Mai nhịn một chút, mới thử hỏi cô:

"Tiểu Quyên, có phải cô gặp phải chuyện gì không?”

“À? Không, không có......”

La Tiểu Quyên phủ nhận hai tiếng, giây lát sau lại đột nhiên rơi nước mắt. Tô Ngọc Kiều và Trương Mai nhất thời bối rối.

Trương Mai vội vàng đi qua vỗ vỗ cánh tay cô ấy hỏi: “Em làm sao vậy? Có chuyện gì có thể nói với chị không? Chuyện giấu ở trong lòng rất khó chịu.”

Trải qua nửa ngày khuyên nhủ, La Tiểu Quyên mới lau nước mắt, vẻ muốn nói lại thôi nói ra chuyện quấy nhiễu cô ấy mấy ngày này.

‘’Sau khi em trở lại bên này thì nhận được bưu kiện mẹ chồng em gửi tới cho em, bên trong là các loại phương thuốc cổ truyền để sinh con trai nhưng em uống vài ngày thì thấy trong người không thoải mái, em không biết nên làm cái gì bây giờ...”

Tô Ngọc Kiều thốt lên.

“Trời ạ.”

"Không phải em đã đi bệnh viện kiểm tra rồi sao. Bác sĩ cũng đã nói em không sao, thả lỏng tâm tình đứa nhỏ tự nhiên sẽ tới, nếu thứ thuốc kia làm em khó chịu thì đừng uống nữa. Dù sao cách xa như vậy, mẹ chồng em lại không thể tới nhìn chằm chằm em uống thuốc, vẫn là thân thể của mình quan trọng hơn.” Trương Mai khuyên cô ấy.

La Tiểu Quyên lắc đầu:

"Nếu thuốc này có tác dụng, em tình nguyên uống. Nhưng trong thư mẹ chồng em nói muốn em trở về, bà nói tìm cho em một bác sĩ có thể làm sinh con trai, muốn em trở về xem.”

Trương Mai cười đáp:

"Nào có bác sĩ như vậy, mẹ chồng cô nhất định là bị người ta lừa. Tiểu Quyên, em đừng có về. Trước kia lúc còn phong tục tập quán cổ hũ, trong thôn tụi chị cũng có một bà thần bảo sinh con trai, cuối cùng bị người ta bắt đi thẩm vấn mới khai ra, chẳng có phương thuốc sinh như ý muốn được đâu.”

"Đúng vậy, phương thuốc cổ truyền muốn thật sự hữu ích thì cũng phải do bác sĩ kê ra mới hiệu quả. Những phương thuốc bậy bạ kia, uống vào còn có thể gây chết người đấy.”

Tô Ngọc Kiều nói.

La Tiểu Quyên chần chờ nói:

"Vậy, vậy em không về nữa? Nhưng mẹ chồng em......”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play