Cao Tề dẫn một nhà Lục Kiêu đi đến trước cửa căn nhà thứ ba ở hàng thứ năm, đang định đưa chìa khóa cho Lục Kiêu để anh mở cửa ra xem thì phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Trương Mai: "Em gái Ngọc Kiều, thật trùng hợp, nhà của em ở ngay sát vách nhà chị.”
Khu nhà cũ tổng cộng có sáu dãy, mỗi dãy tám căn, thế mà cô lại được phân vào ở cạnh nhà Trương Mai, thật sự là quá may mắn! Chẳng phải người ta thường nói là họ hàng xa không bằng láng giềng gần sao? Tô Ngọc Kiều gật đầu mỉm cười:
"Đúng là rất trùng hợp.”
Trương Mai để cho chồng mình xách đồ vào nhà, quay đầu tại nói: "Có gì cứ để từ từ rồi nói, em vừa dọn tới chắc hắn còn phải sắp xếp đồ đạc, chị sẽ không quấy rầy em nữa.”
Khúc nhạc đệm qua đi, Lục Kiêu tiến lên trước đẩy cửa sân nhà mình ra.
Nhà ở do bộ đội phân phối cho người nhà quân nhân chắc chắn không thể nào sánh bằng nhà họ Tô thế nhưng Cao Tề thật sự đã thu xếp rất tốt, tất cả vách tường trong tiểu viện đều được sơn lại một lần nữa, khoảng sân trước nhà cũng đã được quét dọn, nhìn qua vô cùng sạch sẽ.
Hai gian phòng mới xây có thể dùng làm phòng bếp và phòng tắm, mái được lợp bằng ngói, cửa ra vào và cửa sổ của phòng chính đều được thay mới, lần lượt mở cửa ra, bên trong căn phòng ngoài cùng bên phải được bố trí một chiếc giường gỗ mới, tiếp đến là một cái tủ quần áo lớn, còn có một cái bàn trang điểm có kính được đặt ở gần cửa sổ.
Lục Kiêu cũng cười với cô, sau khi xin phòng, anh đã liên lạc với Cao Tề để nói về cách bố trí căn nhà này, bây giờ thấy Tô Ngọc Kiều thích, mọi sự sắp xếp của anh đều đáng giá.
Sau đó bọn họ lại mở cửa phòng khách chính giữa ra, chỉ thấy bên trái là một cái sofa dài bằng vải màu trắng được đặt sát vào tường, bên phải là hai cái sofa đơn cũng được đặt sát vào tường, ở giữa là một cái bàn gỗ hình chữ nhật hơi thấp, phía sau là một cái bàn ăn tròn có thể gấp gọn lại.
Gian phòng ngoài cùng bên trái bị phòng bếp và phòng tắm mới xây che khuất ánh sáng, giường và tủ quần áo trong phòng là của người nhà trước kia để lại nhưng vẫn còn khá tốt, các vách tường trong phòng cũng được sơn lại một lần.
Tất cả các phòng trong nhà đều đã được bày trí xong, có thể dọn vào ở bất cứ lúc nào. Cao Tề đã sắp xếp mọi thứ rất tốt, Lục Kiêu thả con trai xuống, vỗ vỗ vai Cao Tề: “Cảm ơn đồng chí.”
Cao Tề cười, thật thà nói:
"Anh Kiêu, sao ngay cả anh cũng khách sáo với em vậy? Được rồi, anh chị cứ bận việc của mình đi, đợi hôm khác em lại đến nhà thăm hỏi.”
Sau khi tiễn Cao Tề đi, Lục Kiêu cũng trở về giúp hai mẹ con thu dọn hành lý, tạm thời một nhà ba người bọn họ sẽ ở gian phòng ngoài cùng bên trái, còn bà lão và A Mãn ở gian phòng bên phải. Hai bà cháu mang theo khá ít đồ, gần như không có gì để thu dọn, bà ấy buông bao quần áo của mình xuống, định tới hỗ trợ Tô Ngọc Kiều. Tô Ngọc Kiều thấy bà ấy đã lớn tuổi, một đường xóc nảy đi tới dây chắc hẳn cũng đã mệt, cô bảo bà ấy đi nghỉ ngơi trước nhưng bà ấy vẫn luống cuống tay chân đứng ở đó không biết nên làm gì, dường như không cho bà ấy làm việc thì bà ấy sẽ cảm thấy rất áy náy.
"Vậy, hay là bà đi nấu cơm trước đi, vừa vặn cũng sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi.”
Tô Ngọc Kiều nói. Bọn họ đã mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mang theo tới đây, nhưng hầu hết chỉ là đồ khô, không có các loại đồ ăn tươi gì đó. Lúc nãy nghe Cao Tề nói trong phòng bếp có bếp đất và bếp than, cậu ấy cũng đã giúp bọn họ chuẩn bị sẵn một ít củi và than tổ ong.
Đừng nhìn vẻ ngoài và vóc dáng cao lớn thô kệch của Cao Tề mà đánh giá con người cậu ấy, thực ra cậu ấy là một người rất chu đáo, trên mọi phương diện đều giúp bọn họ cân nhắc kỹ lưỡng. Trong sân có ống dẫn nước, phía dưới ống nước xây một cái ao xi măng, bên cạnh còn đặt một tảng đá lớn đã được mài bằng phẳng, thuận tiện để giặt quần áo và rửa rau. Bà lão mẫu lập tức vui vẻ đi làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT