Đáy lòng Tô Ngọc Kiều dâng lên cảm giác chột dạ, do dự một lúc đưa tay lấy một bức thư mở ra xem. Sau đó, một bức, hai bức, ba bức... năm bức. Sau khi liên tục đọc hết năm bức thư, Tô Ngọc Kiều tay run rẩy bỏ xuống lá thư thứ sáu.
Ưm, không cần nhìn, cô đại khái có thể đoán được chắc hắn nội dung cũng giống nhau. Tô Ngọc Kiều đặt ngón tay tên góc bàn, dùng sức bẻ, dùng lực đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, cô đột nhiên che mặt lại.
‘’Hu...”
Xấu hổ…
Đã xấu hổ rồi còn không cãi lại được.
Bởi vì tất cả bức thư này là do cô viết nên toàn bộ nội dung đều thể hiện một ý nghĩa, ly hôn, đồng thời cũng nói rõ hai người bọn họ không hợp nhau như thế nào, Lục Kiêu không xứng với cô như thế nào.
Đặc biệt là những từ dùng để khen ngợi bản thân kiêu ngạo đến mức Tô Ngọc Kiều không thể tin rằng đây là thứ mình có thể viết được. Trước đây cô tự tin kiêu ngạo như thế sao? Lại còn nếu như sinh ra ở thời cổ đại thì cô đã là công chúa, còn Lục Kiêu cùng lắm chỉ là một thị vệ cấp thấp, thậm chí còn không có tư cách đánh xe ngựa chở cô.
Tô Ngọc Kiều che mặt thở dài, nếu Lục Kiêu cầm những bức thư này đi tố cáo cô, chắc chắn là tố cáo chính xác.
Cảm giác xấu hổ hoàn toàn lấn át sự tự tin trước đây, giờ cô chỉ muốn tìm một cái lỗ dưới đất và nhanh chóng chôn mình. Nếu Lục Kiêu bây giờ đứng trước mặt cô, cô nhất định sẽ không bao giờ có đủ tự tin để hỏi anh nữa. Lúc này cô mới hiểu được một chút tại sao Lục Kiêu lại nói sợ hãi, cùng với nỗi lo lắng mà anh đang đè nén trong lòng.
Nhưng, Tô Ngọc Kiều có phải là người có thể nhận lỗi và xin lỗi không, chắc chắn không phải rồi. Lúc trước tức giận là thật, oán hận cũng là thật, mặc dù bây giờ cô biết nguyên nhân có thể là do mình nhưng tại sao anh lại đưa ra kết luận cho cô mà không hỏi cô. Vậy nên xét cho cùng thì đó vẫn là lỗi của anh ấy và cô vẫn không thể tha thứ cho anh ấy dễ dàng như vậy được.
Tô Ngọc Kiều quỳ xuống nhìn khuôn mặt nhỏ ngơ ngác của con trai rồi hỏi: “Tiểu Bảo, mẹ muốn hỏi con một câu. Nếu bây giờ ba làm mẹ tức giận, con có nghĩ mẹ có nên tha thứ cho ba không?"
Cô giao vấn đề này cho cậu bé mới ba tuổi một tháng mà không có gánh nặng tâm lý nào.
Tiểu Bảo chớp mắt hỏi: “Mẹ, ba chọc giận mẹ à?”
“Không, mẹ nói nếu như, đó là chuyện sau này có thể xảy ra.”
Vì tuổi thơ hạnh phúc của con trai, Tô Ngọc Kiều vẫn nhặt lên chút lương tâm.
‘’Mẹ rất tức giận sao?”
Tô Ngọc Kiều gật đầu mạnh:
“Ừ, rất tức giận!”
“Vậy mẹ đánh mông ba đi.” Tiểu Bảo ngây thơ trả lời.
Bà và mẹ thường nói, nếu bé không vâng lời sẽ bị đánh mông, nếu ba chọc tức mẹ cũng là không vâng lời thì đánh mông đi.
“Phụt... ha ha’’
"Tiểu Bảo nói đúng! Phải đánh mông ba!"
Nghe được lời này, Tô Ngọc Kiều lần đầu tiên kể từ tối hôm qua nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Trong đầu cô tưởng tượng ra cảnh Lục Kiêu bị cô ấn ở trên đùi đánh mông, lập tức cười càng vui vẻ hơn.
“Ục, ục ục…”
Tiểu Bảo trợn tròn mắt ôm bụng của mình, mặt kinh ngạc nói:
“Mẹ, bụng của con kêu được.”
Tô Ngọc Kiều cảm thấy có lỗi, tối hôm qua cô giận Lục Kiêu, ôm con trai không được ăn tối, Tiểu Bảo luôn được thím Lưu và mẹ cô chăm sóc ở nhà, chưa bao giờ bị đói bụng, cô đúng là không xứng đáng làm mẹ.