Tiểu Bảo còn ở trong phòng chờ cô đi ngủ trưa, Tô Ngọc Kiều đi tới đi lui vài vòng quanh cái bàn gỗ nhỏ, vừa đi vừa mắng chửi vẫn chưa hết giận, thoáng nhìn hai cái ghế đẩu nhỏ do Lục Kiêu tự tay làm bên cạnh, nhấc chân lên đá ngã chúng.

Buổi chiều mưa dần dần nhỏ đi, hơn ba giờ, Tô Ngọc Kiều đội mưa phùn lất phất, giẫm lên bùn cô ghét nhất, chạy đến nhà Trương Mai hỏi cô nhiều hơn về khu quân sự.

Khi quay lại, đi ngang qua phòng khách với khuôn mặt cúi gằm, anh nhìn thấy hai chiếc ghế đẩu vô tình bị lật trước cửa, tưởng tượng có ai đó đã đá nó xuống bùn từng cái một. Trời mưa nên trở tối sớm, chờ Lục Kiêu trở về đã là màn trời đen kịt không còn chút ánh sáng, mới vừa đi vào sân liền cảm giác dưới chân giống như đá trúng cái gì đó. Anh bật đèn pin sơi xuống, phát hiện là cái ghề đẩu nhỏ lúc trước mà anh đóng, làm sao có thể nằm ở trong bùn được.

Lục Kiêu vừa kết thúc tuần tra trở về liền giải tán tiểu đội, chưa kịp về đoàn bộ đã đi thẳng đến căn tin mua thức ăn, sau đó một đường vội vàng về đến nhà. Anh cho rằng Tô Ngọc Kiều cùng Tiểu Bảo đang ở dưới ánh nến hoan nghênh anh trở về nhà nhưng hình ảnh đó cũng không thấy xuất hiện, cách vách sân của mấy nhà bên cạnh đều hiện những phiêu ốm đốm ánh sáng, chỉ có sân nhà mình với cửa phòng đóng chặt, một mảnh đen kịt, tối mù cả một khoảng. Trong lòng nhất thời căng thằng, bước nhanh tới đẩy cửa phòng ngủ ra.

Đèn pin sáng chói chói mắt đánh vào mặt, Tô Ngọc Kiều nhíu mày bất mãn kêu lên:

"Tránh ra.”

Xác nhận hai mẹ con đều khỏe mạnh, Lục Kiêu liền yên tâm, anh cũng không vào nhà ngay, trước tiên là cởi bỏ quần áo giày dép ướt đẫm bẩn thỉu trên người, sau khi thắp nến mới đi vào.

Anh tìm bộ quần áo sạch sẽ mặc lên người, nhìn thấy Tô Ngọc Kiều ôm Tiểu Bảo còn đang ngủ, căn bản là không có muốn dậy ăn cơm càng miễn bàn đến chuyện quan tâm anh.

Mãi đến lúc này anh mới phát hiện có gì đó không đúng lắm, Tô Ngọc Kiều rõ ràng vẫn còn thức, lại nhất định phải giả bộ ngủ không chịu mở mắt.

Lục Kiêu đi tới sờ sờ con trai, sau đó muốn đưa tay kéo Tô Ngọc Kiều:

"Dậy ăn trước đi, ăn cơm xong rồi ngủ.”

Tô Ngọc Kiều bất động, vẫn nhắm hai mắt giận dỗi nói: “Không ăn, không đói.”

“Đây là ai chọc giận em vậy?”

Lục Kiêu có chút buồn cười nhìn cô, trèo đèo lội suối cả ngày, cho dù Lục Kiêu là người làm bằng sắt cũng cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng anh vẫn kiên nhẫn dỗ dành Tô Ngọc Kiều: “Tức thì tức, đừng gây khó dễ cho thân thể mình, đồ ăn sắp nguội rồi.”

Tô Ngọc Kiều bị anh ôm từ đằng sau lên, cô lúc này mới giận đến trợn mắt trừng với anh: “Anh làm sao biết tôi tức giận, xem ra anh rất có tính tự giác đấy đúng không?"

Lục Kiêu gạt mái tóc dính trên mặt cô ra, động tác muốn hôn xuống nhưng dừng lại, nhíu mày nghĩ ngợi, ý của lời này là người chọc cô tức giận là anh?

Hơn năm giờ chiều, Tô Ngọc Kiều pha sữa bột cho Tiểu Bảo cùng cô ăn chút điểm tâm làm cơm tối, lúc này con trai đã ngủ, cô không muốn đánh thức con trai ở đây, liền đứng dậy đi về phía phòng khách trước, Lục Kiêu theo sát phía sau. Hai người họ một người đi trước một người đi sau đứng lại, Lục Kiêu thử nắm tay cô nhưng bị hất ra. Lúc này anh mới khẳng định, Tô Ngọc Kiều chính là đang tức giận với anh.

"Tôi hỏi anh một vấn đề, chỉ có một cơ hội này, anh nghĩ kỹ rồi trả lời.”

Tô Ngọc Kiều cố gắng ngăn chặn sự tức giận trong người, quyết định vẫn là cho anh một cơ hội thẳng thắn.

“Anh có giấu tôi chuyện gì không?”

Cúi đầu suy tư một phen, anh mới thử hỏi:

"Em nghe ai nói gì không? Tống Trường Tinh?”

Tô Ngọc Kiều lạnh lùng nhìn anh, không nói không rằng. Lục Kiêu ý thức được vấn đề có chút nghiêm trọng nhưng Tô Ngọc Kiều một bộ chờ chính anh thẳng thắn, tự nhiên không nói làm cho anh có chút không hiểu.

“Anh xin lỗi, hôm nay về muộn, trưa nay ai đưa cơm cho em? Em và con trai hôm nay thế nào? Có thể cho anh chút gợi ý được không?"

Lục Kiêu tới gần, rất muốn ôm cô một cái vào lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play