Trần Tiêu hôm nay không có việc gì, đeo túi lên núi hái thuốc, không ngờ không chọn được ngày tốt, vừa xuống núi đã bị đính mưa xối xã. Cô đang muốn tăng tốc chạy về doanh trại, phía đối điện đột nhiên phát ra một giọng nữ quen thuộc gọi cô lại.

“Bác sĩ Tiêu Trần? Trời mưa gấp quá, cô theo tôi về nhà trú đi.”

Tô Ngọc Kiều vừa đi vừa gọi cô. Trần Tiêu dừng chân, xoay người đuổi theo cô.

Trở tại sân nhà mình, Tô Ngọc Kiều vào nhà cầm khăn lông lớn quấn lên người Tiểu Bảo lại, sau đó lại rút ra một cái khăn lông chưa dùng qua lau người cho Trần Tiêu. Trận mưa vừa rồi vừa rơi vừa lớn, chỉ một đoạn đường ngắn ngủi như vậy, trên người đã bị ướt mất một nửa.

“Cảm ơn cô.”

Trần Tiêu nhận lấy khăn lau tóc và nước trên mặt.

Tô Ngọc Kiều nhìn quân trang trên người cô đều bị nước mưa làm ướt thành màu xanh đậm, liền đề nghị nói:

"Nếu không tôi tìm bộ quần áo sạch sẽ cho cô được không?"

Trần Tiêu ngồi xuống mở túi ra, lấy sổ tay kiểm tra xem, lắc đầu từ chối: "Không cần, mùa hè nhiệt độ cao, tí nữa là khô thôi.”

Cô không muốn thay, Tô Ngọc Kiều không nói gì nữa, trên người cô cũng ướt, liền mang Tiểu Bảo về phòng thay quần áo khô ráo, lại lau tóc buộc lại.

Khi trở lại phòng khách, Trần Tiêu đang đứng dưới mái hiên quan sát mưa bên ngoài.

Tô Ngọc Kiều lo lắng nói một câu: “Cũng không biết căn nhà này có thể chịu đựng được hay không.

Trần Tiêu quay đầu, như không nói gì nhìn cô một cái, mới nói: “Yên tâm đi, mưa bên này luôn tới nhanh đi nhanh, lập tức sẽ ngừng.”

Những ngôi nhà trong khu gia đình tuy trông đơn giản nhưng đều được các chiến sĩ xây dựng cẩn thận từng chút một, một cơn mưa làm sao có thể không trụ được? Chỉ là Trần Tiêu còn không biết không lâu sau cô lại bị vả mặt.

Một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua, mưa không chỉ không thấy nhỏ hơn còn từ hạt mưa to như hạt đậu biến thành màn mưa dày đặc, theo chiều gió gào thét mà đi đến trong núi, hơi có chút mát mẻ. Tô Ngọc Kiều lại nhớ tới Lục Kiêu nói buổi trưa sẽ sắp xếp tiểu chiến sĩ tới đưa cơm cho cô nhưng hiện tại nhìn bên ngoài mưa lớn như vậy, cầu nguyện ngóng trông người vẫn là đừng tới, bằng không cũng quá phiền tới người ta rồi.

Nghĩ vậy, cô lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua bác sĩ Tiêu Trần bên cạnh, trong lòng tính toán một chút.

“Bác sĩ Tiêu Trần tôi còn chưa biết nhà cô ở đâu à?”

Trần Tiêu quay đầu lại nói: “Hay là cô cứ gọi tôi là Trần Tiêu đi, tôi sinh ra ở nông thôn, quê ở tỉnh Hồ.”

Tô Ngọc Kiều cười duyên: “Được, Trần Tiêu, cơn mưa này nhất thời sẽ không ngừng được nếu không cô ở lại ăn cơm đi.”

Ở đây cô không có áo mưa càng không có ô, Trần Tiêu muốn đi chỉ có thể đội mưa.

“Vậy thì làm phiền cô rồi.”

Trần Tiêu nhìn những hạt mưa cứ nối liền nhau rơi dưới mái hiên, ngượng ngùng nói.

“Không sao, đúng rồi, Tiêu Trần, à, cô biết nấu cơm không?”

“……”

Không trách Tô Ngọc Kiều hỏi như vậy, thật sự là tài nấu nướng của cô không phô ra được, bác sĩ Tiêu Trần nhìn điệu bộ không dễ ở chung nhưng sau mấy lần tiếp xúc, cô đã sớm phát hiện, Trần Tiêu thật ra là một cô gái đặc biệt mạnh miệng nhưng mềm lòng.

Tuy rằng luôn lạnh mặt nhưng khi nhìn cô lại khiến cho người ta cảm thấy rất lễ phép, tuyệt đối là một cô gái xuất thân từ gia đình không tệ vốn đã nề nếp gia giáo nuôi dạy đàng hoàng.

Tình huống của cô có chút không giống nhưng Tô Ngọc Kiều đoán, điều kiện nhà Trần Tiêu nhất định cũng không kém, bởi vì trên người cô có thể nhìn ra điều kiện gia cảnh không tệ.

Cô có chút lo lắng Trần Tiêu có thể giống như cô, từ nhỏ đến lớn không phải chân lấm tay bùn, việc gì cũng không phải đến tay, hai cô chịu chung số phận, giữa trưa chỉ có thể ăn chút bánh bích quy buổi sáng lót bụng.

Cũng may chút lo lắng này của cô cũng chỉ là dư thừa, chỉ thấy Trần Tiêu lại dùng loại biểu tình không còn gì để nói nhìn cô một cái, sau đó liền đứng dậy hỏi:

"Phòng bếp ở đâu?"

Tô Ngọc Kiều lập tức ân cần nói.

“Cái này, đây, tôi tới phụ cô.” ’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play