“Đi rồi?!”
Quạ Đen còn chưa kịp mở miệng thì xung quanh đã vang lên nhiều giọng nói.
Quạ Đen: “...”
Không phải mấy người đang họp à.
Cơ mà hắn thật sự không phải kẻ nôn nóng, vậy nên dứt khoát không xen mồm vào, chỉ cầm chiếc ly to đùng lấy ở đâu ra, chậm rãi chống quải trượng đi vào “phòng họp lâm thời”, tư thế hệt lão cán bộ chuẩn bị nghỉ hưu.
Tấn Mãnh Long thở phào, hai “Phẫn nộ” trẻ tuổi với Liszt vui mừng nhìn ra ngoài, Honey có hơi do dự, duy chỉ có “Bi thương” trợn tròn mặt mày rủ xuống của mình, nhìn “Con mắt của Moros” nằm trong tay Gabriel mà như gặp ma.
Liszt: “Tốt quá, như vậy tức là chúng ta tạm thời an toàn rồi có đúng không?”
Honey: “Như vậy mà đã bỏ cuộc? Cậu chắc chứ, có khi nào là bẫy không?”
“Ngoan nè,” “Bi thương” thì thầm, “Đó là đồ từng bị thiên phú ma cà rồng làm ô nhiễm… sao có thể ném chơi như vậy?”
“Không biết.” Gabriel trả lời theo thứ tự, nói với Liszt trước rồi lại quay sang bà Honey, “Không chắc.”
Cuối cùng y cầm viên hồng ngọc ố màu trên “Con mắt của Moros”, chân thành trả lời “Bi thương”: “Tôi biết đáng ra nên đeo trên cổ, nhưng mà cái “con mắt thấy rõ” này thật sự xấu quá, ngại quá.”
“Bi thương”: “...”
Chắc “Con mắt của Moros” sẽ không chấp nhận lời xin lỗi này.
Liszt có hơi muốn sán tới, trải qua những chuyện trước đó thì cậu lại hơi sợ Gabriel, chỉ đành rướn cổ từ xa: “Ờm… cầm “Con mắt của Moros” có cảm giác gì thế, có thể nghe thấy cái gì vậy? Không phải, tôi không có ý muốn thử…”
Chú em “Phẫn nộ” Bloom kéo đầu cậu ta ra: “Có thể nghe thấy ma cà rồng đang nghĩ gì trong lòng.”
“Bi thương” mệt tim xua tay: “Nghĩ cái gì đó, thứ này là vật nguyền rủa chứ có phải thuật đọc tâm đâu, tài liệu đưa cho mấy cậu trước lúc tới đây không ai đọc tử tế chứ gì? Kẻ đeo “Con mắt của Moros” sẽ không ngừng tiếp nhận tiếng “soạt soạt” giống tiếp xúc thiết bị điện không dây không ổn định, không cách nào bắt được suy nghĩ, trừ khi là ý niệm ước nguyện vô cùng rõ ràng, thường thấy như lời cầu nguyện…”
Bloom mất kiên nhẫn ngắt lời: “Anh đeo rồi à?”
“Đúng vậy.” Gabriel đồng tình nhìn “Bi thương”, “Ví dụ như giờ, đội hữu của anh đang thầm nguyện cầu, ước rằng anh có thể câm trong 15 phút.”
“Bi thương”: “...”
Chú em “Phẫn nộ” lúng túng sờ quả đầu đinh của mình: Tiếng lòng của mình rõ thế cơ à? Còn nghiêm túc ghi chú thời gian nữa á?
Ánh mắt của Gabriel quay lại lên người Quạ Đen.
Quạ Đen giống cái máy đọc không hề hoang mang, bị ánh mắt điểm tới mới mở miệng: “Nếu chỉ có tạp âm, thế sao anh biết đám hình cảnh ma cà rồng ngồi chồm hổm canh chúng ta ngoài kia đi rồi mà không phải là những sinh vật khác đi ngang qua.”
“Là vì trong số tạp âm đó bắt được một giọng nữ, tuy mơ hồ nhưng cũng xem như quen tai.” Gabriel nói, “Là ma cà rồng đánh nổ thành phố ngầm ra than, chị ta thành tâm nguyện cầu đầu óc tôi không tốt, chọn khởi động chức năng truyền tống của “hung vật dã quái”.”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn vào “Ẩn Mình”.
Lát sau, đội trưởng Honey thở dài, đoạn nhặt tạo vật Thợ Thủ Công quý giá ấy lên: “Quả nhiên “Ẩn Mình” có vấn đề, đúng không?”
Liên quan tới việc đường cũ ngược về hay truyền tống thông qua “Ẩn Mình”, mới nãy tiểu đội mồi lửa đã thảo luận cả nửa ngày. Đội trưởng Honey uy nghiêm nặng nề, không ai dám khiêu chiến với bà cụ, thế nhưng có ai mà không muốn đi lối tắt kia chứ?
Hễ nghĩ tới quãng đường tới đây đầy rẫy hung hiểm, mấy mồi lửa trẻ tuổi lại không nhịn được cơn tê da đầu, thế là quanh co lòng vòng mà liệt kê cách loại trừ trục trặc tạo vật Thợ Thủ Công mà mình biết. Liszt còn nảy ra suy nghĩ kỳ diệu, muốn gõ “Đồng Hồ Chân Thật” thử, phán đoán xem “Ẩn Mình” có vấn đề không, tiếc là “Đồng Hồ Chân Thật” chỉ phán ra lòng cậu ta không biết, cho cậu ta đả kích.
Honey nghe ra được nhưng không chọc thủng chút tâm kế của đám nhóc, là vì chính bà cũng không hoàn toàn vững vàng.
Mãi tới lúc này, “Con mắt của Moros” giẫm tắt chút tâm lý cầu may sau cùng của họ.
“Trái lại tôi thấy,” Quạ Đen huơ huơ cái cốc sứ đại của mình, nhấp ngụm bia trong đấy, “Điều này chứng tỏ con đường “quay về đường cũ” của chúng ta đã bị phong kín rồi.”
“Tại sao?” Mấy giọng nói hỏi cùng lúc.
Gabriel: “Cậu đang uống cái gì đó?”
“Nước người què sướng vui…. Hê!”
“Nước người què sướng vui” bị tịch thu.
May mà Quạ Đen là cục bông gòn có thể nắn bóp tùy ý, hắn chỉ kháng nghị vài tiếng gọi là rồi mặc kệ y.
“Hai tình huống. Nếu cái vị hình cảnh ma cà rồng đó phán đoán chúng ta đã đào tẩu thì sẽ không ngồi đây gác đêm cho chúng ta, dù sao thì Bí tộc bạo loạn, ắt hẳn giờ sở An ninh cũng rất bận. Còn nếu chị ta cho rằng chúng ta đã chết ở đây, ít nhất cũng nên vào kiểm tra nhặt xác… Dù sao mấy cái bẫy ở đây là để đào “vật lưu lại mồi lửa”. Mà chị ta chỉ cần phái người vào nhìn sơ thì có thể tìm thấy hài cốt chiếc xe tải và quý ngài quỷ - con - tin bị chúng ta khử…”
Quạ Đen nói tới đây, huyệt thái dương như mở mắt, thuận tay vỗ Tấn Mãnh Long đứng cạnh mình, sắc mặt cậu ta lúc này chợt kém đi: “Vậy chị ta cũng biết chúng ta còn chưa chết, bất kể là tình huống nào thì lúc này chị ta rời đi cũng đều không hợp lý, đúng không?”
Hoa Nhài đã quen bắt chước lối tư duy của hắn tiếp lời: “Ừm… Vậy nên chắc chắn chị ta đã bố trí cái gì đó ngoài kia, bẫy mới chẳng hạn.”
Quạ Đen: “Không chỉ có vậy.”
Honey trầm giọng: “Đúng là không chỉ có vậy, cạm bẫy ngoài kia hẳn cũng là do ma cà rồng bố trí. Cô ta không mấy tự tin với sương mù và tên ánh sáng nên đưa người canh ngoài đó cả đêm. Thế nhưng lúc này rời đi chứng tỏ cái bẫy mới mà cô ta để lại rất có thể là cục diện ắt phải chết mà chúng ta không có đường lẩn tránh và phản kháng.”
Nói tới đây, ánh mắt của hai người cùng rơi lên người Hoa Nhài, nhìn tới nỗi con nhỏ tự dưng thấy kỳ kỳ.
Ngay sau đó, Honey nói với Quạ Đen: “Thứ đó có hơi rắc rối.”
“Cái gì có hơi rắc rối?” Hoa Nhài không hiểu tại sao ai nói chuyện với Quạ Đen cũng thêm ám hiệu cứ như thể nói gì hắn cũng hiểu ấy.
“Em còn nhớ anh từng nói với em không? Mồi lửa bốn phương hướng “thần thánh” đều có ý nghĩa “quy tắc”, vậy nên kẻ chế tác “hàng lậu” tài ba rất có thể chiết xuất quy tắc có tính đặc biệt của “vật lưu lại mồi lửa”, làm ra mấy thứ nguyền rủa… Kiểu như giờ chúng ta “mở cửa là chết”.” Quạ Đen vân vê đầu quải trượng, “Có thể liên quan tới thứ chị ta định vị chúng ta lúc đầu, lúc đám hình cảnh ma cà rồng ấy đuổi tới, 80% chúng ta đã bị một dạng lời nguyền nào đó đánh dấu.”
Honey sửng sốt, bà vốn định nói “hàng lậu làm từ vật lưu lại mồi lửa đa số đều có tính chất nguyền rủa”. Đó là kinh nghiệm của mồi lửa già đã đấu mấy chục năm với ma cà rồng đúc kết. Không ngờ Quạ Đen lại giải thích từ hướng khác.
“Quy tắc…” Lòng cụ bà dâng lên lời thì thầm.
Ở khu Đuôi, mồi lửa hai nhà bí thánh ra ngoài làm nhiệm vụ có giao lưu riêng với nhau, thế nhưng Honey chưa bao giờ nghe “nhà thánh” có cách nói quy tắc cả, bên đó rõ ràng là nhấn mạnh “tự luật” và “niềm tin”.
Tên oắt này chẳng những lý giải lộ tuyến nhà mình theo hướng bàng môn tà đạo mà còn có thể hiểu của nhà đối thủ à?