“Bi thương” đang dắt hai mồi lửa “Phẫn nộ” trẻ tuổi di chuyển tạo vật của Thợ Thủ Công phía sau cánh cửa kim loại ra. 

Ba người đều mang găng tay, quý ngài “Bi thương” dài dòng thích dạy đời vừa chỉ huy lớp trẻ làm việc vừa lải nhải giới thiệu kiến thức thường nhật mà người ta đều đã biết, những lúc tẻ nhạt thì sẽ thình lình đưa ra câu hỏi kiểm tra người khác. 

Đội trưởng Honey đứng một bên áp trận, thuận tiện đẩy trẻ vị thành niên cứ muốn sáp tới trước ra, như vậy lỡ có nguy hiểm, bà cụ có thể vớt người ra bất cứ lúc nào. 

Quạ Đen vừa đẩy cửa ra đã trông thấy tiểu đội mồi lửa khiêng một tấm kính đồng cao hơn người ngang qua, Honey lạnh lùng đi sát phía sau. Quạ Đen toan chào hỏi thì thấy đội trưởng đi ngang qua mình, tai nhét cục giấy thì nuốt tiếng chào trở lại. 

Hai nhân viên phi chiến đấu ai bận việc nấy: “Chó làm việc” Tấn Mãnh Long được đào tạo dùng còn tiện hơn cả robot hút bụi, hì hục làm công việc thể lực, bảo quét nhà thì quét nhà, bảo khuân sách thì khuân sách, chỉ đâu đánh đó. So ra thì Liszt lanh trí hơn nhiều, cái vị “Cực lạc” lo chuyện bê trà rót nước, hò hét trợ uy đẩy hết việc cho Tấn Mãnh Long nhờ cái miệng ngọt như mật của mình.

Quạ Đen: “...”

Liszt huynh văng nước bọt đầy mặt hắn. 

Hắn đang định vịn khung cửa nhích ra ngoài thì trên đấy “mọc” lên một thứ, “phịch” một tiếng gác ngang eo hắn, lặng lẽ im ắng làm người giật thót.

Quạ Đen: “...” 

Gabriel dựa tường, chọc vào cửa hệt như u linh, cả người như biến mất trong bức tường trắng, trong tay xách theo cây gậy dài không biết lấy đâu ra nữa: “Nè.” 

Không hiểu sao Quạ Đen không muốn cảm ơn, linh cảm mách bảo y sẽ không kiềm mấy lời vớ vẩn lại.

Quả nhiên, kế đấy Gabriel nói: “Nếu cậu đỡ dị ứng rồi thì tôi cũng có thể dìu cậu.” 

“Ừm?” Con trùng theo đuôi bà Honey tên Hoa Nhài tai thính, nó ngẩng đầu nhìn sang, “Dị ứng hả?” 

Liszt EQ cực cao sớm đã biết được gì đó qua thái độ của đội trưởng, cậu ta sốt sắng hỏi ngay: “Cậu dị ứng cái gì đó Quạ Đen tiền bối? Tôi mang theo nhiều thuốc thường dùng lắm!”

Chẹp. 

Quạ Đen nở nụ cười giả trân rồi nhận lấy cây gậy.

Không rõ vì sao hắn nghĩ tới Gabriel thì cả người vốn đã thấy khó chịu, giờ thấy đối phương ủ rũ chơi xấu thì bỗng dưng hết khó chịu. Hắn quay sang Gabriel, nắm cái vành mũ không tồn tại, đoạn ước lượng chiếc gậy trong tay, ném lên không rồi đổi tay kia, gậy chống thô sơ trông cứ như pháp trượng hào quang vạn dặm vậy.

“Kẻ ôm lòng xấu.” Quạ Đen trả lời Liszt, “Dù sao thì người thành thật thiện lành như chúng ta ở ngoài rất dễ bị bắt nạt.” 

Liszt: “Hả?”

Bà Honey “lãng tai nhân tạo” quay lại liếc nhìn Quạ Đen, để mình khôi phục thính lực.

“Di tích có tổng cộng ba món tạo vật của Thợ Thủ Công,” Bà hất cằm chỉ vào thành viên tiểu đội đang bận túi bụi, “Con mắt của Moros” và “Gương Vô Biên” đã thu hồi, xác nhận an toàn, còn thừa lại món cuối chưa mở.”

Đám trẻ của tiểu đội mồi lửa vây quanh bên cạnh tấm “Gương Vô Biên”, món này kiểu dáng cổ lỗ sĩ, lại còn hơi quê, vỏ đồng bên ngoài rỉ sét loang lổ, trên đó có khắc hoa văn phức tạp. Mặt gương lại vô cùng rõ ràng, sạch sẽ, nhìn kĩ còn có thể thi thoảng trông thấy tí gợn như là sóng trên đó.

“Nhóc, đừng chạm tay vào.” “Bi thương” tháo găng tay ra, cảnh báo cho Hoa Nhài đang tò mò một tiếng, “Có từng nghe tới tạo vật của Thợ Thủ Công này chưa?” 

Hoa Nhài lắc đầu, ông anh “Bi thương” bèn ra sức xắn tay áo lên, bắt đầu giảng bài: “Nhìn góc phải bên trên… đó là logo của hiệp hội Thợ Thủ Công khu chúng ta, phía dưới có niên đại và mã số. Mỗi khi có một tạo vật của Thợ Thủ Công ra đời, hiệp hội Thợ Thủ Công đều sẽ cập nhật hồ sơ cho chúng ta. Chờ khi nhóc chính thức gia nhập tiểu đội mồi lửa là có thể tra cứu.” 

Có một học sinh là Hoa Nhài còn chưa đã ghiền, “Bi thương” thuận miệng khởi động vòng “kiểm tra trên lớp nho nhỏ”, anh ta quay đầu chỉ vào một nạn nhân khác của mình - cô gái “Phẫn nộ” trẻ tuổi: “Walter, nói cho người trẻ tuổi đây nghe xem nó kêu là gì? Có gì cấm kỵ?”

Cô gái “Phẫn nộ” này rất cao, gần như ngang với Tấn Mãnh Long, lưng mang một thanh kiếm to, đen mặt kiểu “nhìn gì mà nhìn”, kết quả lại là một người tính tình dễ chịu. Cô gái chỉ ngừng lại một chút, đoạn thành thật đáp: “Cái này là “Gương Vô Biên”, vật liệu chính là một loài Bí tộc hình dạng sứa rất độc, chạm vào trực tiếp sẽ bị nó chích bị thương.” 

“Đã nhớ kỹ chưa?” “Bi thương” vỗ đầu Hoa Nhài rồi lại chỉ chú em “Phẫn nộ” còn lại trả lời câu hỏi, “Bloom, kiểm tra cậu nhé, Gương Vô Biên dùng làm gì?”

Vị “Phẫn nộ” còn lại biểu cảm đủ rồi, trợn trắng mắt tại chỗ: “Anh bệnh thì tự kiếm thuốc uống đi trời… Con mắt của Moros đâu rồi? Mới nãy còn đây mà, Liszt, cậu cầm đi hả? Không biết món này ô nhiễm à, cậu đúng là…”

Liszt đang cổ vũ Tấn Mãnh Long bưng vẻ mặt vô tội nhìn sang, sau lưng cậu ta, Gabriel tung hứng mặt dây chuyền be bé mang theo hơi thở bất tường, lộ ra gương mặt vô tội hệt như Liszt. 

Chú em “Phẫn nộ” nóng tánh: “...” 

Kế đấy, hình như chú em đây đột nhiên cảm thấy dây giày của mình có vấn đề, chú ta ngồi chồm hổm xuống, làm như không có gì mà tháo dây giày ra rồi buộc trở lại. 

Cô gái “Phẫn nộ” ôn hòa nọ hơi khom xuống, ngang với tầm mắt của Hoa Nhài, sa sầm mặt nói với con nhỏ: “Năm đó khi chỗ này vẫn còn là dịch trạm, do có vị trí đặc thù nên nơi đây gánh vác rất nhiều nhiệm vụ cứu viện, vậy nên hiệp hội Thợ Thủ Công mới đặc biệt phê chuẩn Gương Vô Biên. Sau khi khởi động, nó có thể đồng hóa toàn bộ vật phản quang như gương, cửa sổ thủy tinh, thậm chí là vũng chứa nước, nội trong phạm vi 100 mét, lấy mục tiêu là hình ảnh phản chiếu trong gương, chích bị thương người trong gương.”

Hoa Nhài nghiêm túc nghe cho xong: “Khởi động một lần có thể chích chết mấy ma cà rồng thế hở?”

Cô gái “Phẫn nộ”:  “...”

Đứa nhỏ này hoàn toàn có thiên phú dị bẩm hướng “Phẫn nộ”, sao lại để nhà “thánh” nhặt đi mất thế này? 

“Dịch trạm là cứ điểm ẩn nấp, không phải thành lũy súng ống.” “Bi thương” thở dài, “Nhiệm vụ hàng đầu của dịch trạm là ẩn nấp, kế đó yểm hộ, không phải cướp đầu người. Phương thức tấn công của Gương Vô Biên ẩn nấp linh hoạt, phản truy tung, phản định vị, ứng với đó là tính công kích không mạnh, một lần chỉ có thể đồng hóa đến 2 điểm phản quang, nếu không phải vừa vặn bắn vào mấy chỗ yếu hại như mắt thì có thể cũng chỉ gây ra chút thương tích ngoài da, để người của chúng ta có cơ hội tranh thủ bỏ trốn.”

Hoa Nhài thất vọng kinh, dù sao nó cũng vừa thấy “hàng lậu” của ma cà rồng có thể nuốt trọn tiểu đội mồi lửa cấp 2, cảm thấy trình độ ngành chế tạo của hai bên chênh nhau hơi nhiều. Dù sao nó cũng nghe nói bên đó chỉ cần lấy được “vật lưu lại mồi lửa” là chó mèo gì cũng làm ra “hàng lậu” được hết, mà “tạo vật của Thợ Thủ Công” thì chỉ có mồi lửa còn sống mới chế ra được.

Nó không nhịn được lẩm bẩm: “Tạo vật của Thợ Thủ Công không có cái nào đánh nhau được à?” 

“Có.” Ông anh “Bi thương” nói, “Nhưng nhóc muốn dùng được thì còn phải luyện thêm mấy năm nữa. Chắc nhóc cũng nhận ra rồi nhỉ, vật liệu Thợ Thủ Công dùng để chế tạo không giống nhau, thành phẩm ít nhiều gì cũng có chút khuyết tật của nguyên liệu thô, ví dụ như Gương Vô Biên sẽ chích người ta, trong thuyền nước rất lạnh… Vậy nên tạo vật đáng gờm do Thợ Thủ Công làm ra cũng gây thương hại rất lớn tới chúng ta, chỉ có cấp bậc như đội trưởng mới có thể áp chế nổi. Người thường trú ở dịch trạm nếu không phải người thường thì cũng là mồi lửa phi chiến đấu, trang bị cho họ món như vậy không thực tế. Còn món vừa ghê gớm vừa không có tác dụng phụ, sau này nhóc gặp cũng đừng bao giờ chạm vào, bởi vì thứ đấy chắc chắn không phải do hiệp hội Thợ Thủ Công làm ra, là tạo vật của Thợ Thủ Công đen đó.”

Hoa Nhài nhớ tới “liều ổn định” Gabriel giảng lúc ở trên thuyền nước thì lập tức có suy đoán: “Là vì bên trong đã bỏ… thứ gì đấy của con người vào sao?”

“Hả? Bọn Leslie cũng giảng cái này cho nhóc nghe à?” “Bi thương” nhìn nó, có hơi ngạc nhiên, sau đó anh ta gật đầu, “Đúng, liều ổn định, liều trung hòa đa số đều cần bộ phận cơ thể tươi mới của con người ta, đó là lý do hiệp hội Thợ Thủ Công cấm tuyệt đối.” 

Bộ phận cơ thể con người không đáng sợ, ngày nào cũng có người chết, kiểu gì cũng sẽ có kẻ chết nguyện ý quyên di thể, nhưng thứ đáng sợ chính là “tươi mới”.

Honey chờ “Bi thương” lải nhải xong mới mở miệng: “Toàn bộ tránh ra, cánh cửa cuối cùng để tôi mở.”

Nói xong, bà cụ quay sang gật đầu với Quạ Đen: “Hỗ trợ tôi một chút. Bên trong hẳn là thứ cậu có hứng thú nhất đó, “cửa” liên thông trong ngoài dịch trạm.” 

Quý cô “Phẫn nộ” Walter kéo Hoa Nhài lúc này đang thò đầu ra xem đi: “Đừng nhìn, chúng ta không biết “cửa” có đóng kín hay không.”

Hoa Nhài nhìn quanh một vòng, phát hiện ra trừ Tấn Mãnh Long chả hiểu vì cả và Gabriel đang vung “Con mắt của Moros” chơi đùa thì ai nấy trong cũng nghiêm túc hẳn, đến cả Liszt cũng ngậm miệng lại. 

Quạ Đen lò cò một chân, nghiêng lưng kéo hông đứng sau lưng bà Honey, hắn gật đầu, đoạn ra dấu “mời”.

Thì trông thấy đội trưởng Honey lấy miếng thủy tinh to cỡ đồng xu trong trường bào ra, cầm trong tay, một tay ấn vào tay nắm trên cánh cửa kim loại.

Hoa Nhài hỏi nhỏ: “Cái gì thế?” 

“Chìa khóa dự phòng.” Walter đáp lại bằng giọng nói gần như không thể nghe thấy, “Tạo vật của Thợ Thủ Công cỡ lớn đều yêu cầu đăng ký với hiệp hội Thợ Thủ Công, hiệp hội có chìa khóa dự phòng, mỗi chiếc đều chỉ dùng được một lần, chỉ có đội trưởng tiểu đội mồi lửa nhận được lệnh thu hồi mới có thể kích hoạt, lỡ rơi vào tay kẻ địch cũng không lo. Khi thu hồi, nếu vật đó ở trạng thái tấn công bừa bãi thì chìa khóa dự phòng có thể cưỡng chế tắt một lần.” 

Hoa Nhài: “Có chìa khóa dự phòng rồi, vậy sao đội trưởng còn cần Quạ Đen “hỗ trợ”?”

“Là vì…” 

Walter còn chưa nói hết, bà Honey đã vặn nắm cửa ra, chỉ trong tích tắc, cả di tích ngập trong ánh sáng màu trắng.

Walter bịt mắt Hoa Nhài lại, khoảnh khắc đó, dường như tất cả những người không kịp che mắt mình lại đều bị ánh sáng trắng cố định tại chỗ, đến cả Honey “Vu Sư” cấp 3 cũng mơ hồ. Cánh tay cơ bắp vốn căng cứng buông lỏng trong tích tắc, suýt không giữ được chìa khóa. Mãi cho tới khi bên tai vang lên tiếng “leng keng” - Quạ Đen nặng nề gõ cây gậy chống lên cánh cửa kim loại.

Honey giật mình, nháy mắt lý trí đã trở về, kích hoạt “chìa khóa” trong tay.

Ánh sáng màu trắng rừng rực bỗng chốc tan đi, vào khoảnh khắc đó, Quạ Đen không sợ ánh sáng mạnh lóa mắt đã trông thấy thứ phía sau cánh cửa ấy rất rõ: Gian phòng đằng sau cánh cửa đã trở thành không gian trong gương, vô số mặt gương lớn bé chiếm đầy mỗi một góc, phản chiếu vô số hắn đứng sau lưng bà Honey.



Những người trong gương ấy là hắn, lại không phải hắn.

Gương mặt vẫn là gương mặt mang nét con lai đặc trưng, đường nét ngũ quan không khác hắn của bây giờ là bao, chỉ là không gầy gò tái nhợt như vậy.

Rõ ràng trong tấm gương phản chiếu một người đàn ông trưởng thành, xương thịt đã sớm trông không có vẻ chật chội như thiếu niên, thoạt nhìn rất tiêu sái… cũng rất khỏe mạnh. Mắt hắn không đen tới vậy mà là màu nâu sẫm hay gặp, mái tóc ngắn xoăn vểnh lên tự do hơn mái tóc dài, chiếc áo sơ mi bằng da rộng thùng thình hở cổ, khoe khoang cơ ngực, trên tai là mớ đinh, khuyên, dây xích lung tung ghim cả đống, nhất thời không đếm rõ là có bao nhiêu cái lỗ nữa… Vừa nhìn là biết kiểu con hàng đi trên đường sẽ bị cảnh sát vịn lại kiểm tra chứng minh thư.

Quạ Đen chớp mắt, toàn bộ số ảnh phản chiếu trong gương cũng chớp chớp. Cách không gian và thời gian, đời này và quá khứ trao nhau lời chào vội vã… Và chiêm ngưỡng cách ăn mặc của người đối diện: Đinh tai và quải trượng tự có phong cách thời trang của riêng mình.

Rồi toàn bộ ảo ảnh trong gương tan đi, chảy xuống đất, kết thành một cụm nhỏ.

Chờ đến khi mắt ai cũng thích ứng với ánh sáng chập chờn, gian phòng phía sau đã trống không, chỉ còn sót lại lăng kính dài hai tấc hơn.

Chìa khóa dùng một lần trong tay bà Honey biến mất, cụ bà thở ra nhẹ nhõm, đoạn bước tới nhặt thứ đồ nhỏ bé ấy lên, không biết phát hiện ra cái gì, đột nhiên trên gương mặt bà cụ lộ vẻ ngập ngừng: ““Ẩn Mình”... hoàn hảo, đã thu hồi, xác nhận an toàn.” 

“Bi thương” cũng sững sờ, cất bước đi tới: “Hoàn hảo sao? Không thể nào nhỉ?” 

Nghe thấy hai chữ “an toàn”, Walter mới bỏ tay khỏi mắt Hoa Nhài, nhỏ giọng nói tiếp lời mình khi nãy: “Đó là một trong 3 đại thánh vật của hiệp hội Thợ Thủ Công khu Đuôi, lúc mất không chế thì dù là trưởng lão ở thánh địa cũng sẽ bị nó tước đoạt lý trí chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn. Mồi lửa loại hình công kích như chúng ta, tăng ích về cơ bản là thân thể và sức mạnh, khả năng đề kháng với thứ này rất kém, đội trưởng còn chưa kịp hợp với phương hướng khác nên mới cần ngài Quạ Đen ấy hỗ trợ giúp.”

Hoa Nhài: “Nó là “Ẩn Mình” à?” 

“Đúng. Tuy tòa di tích này xây dựng ở trung tâm thành phố ma cà rồng, thế nhưng nó có “Ẩn Mình” đó,” “Bi thương” lắc đầu, “Dịch trạm có “Ẩn Mình” rồi mà sao vẫn bị lộ ra? Chỗ chúng ta là khu Đuôi, có phải khu Sừng ma cà rồng có thiên phú lung tung gì đó chất đống đâu.” 

“Ầy, Bình Tưới,” Chú em “Phẫn nộ” nóng tính hỏi “Bi thương”, “Cái này khác cánh cửa giữa sông trong dịch trạm chúng ta đi qua khi tới đây chỗ nào? Từ chối ngoại tộc vào trong à?” 

“Tên nhãi mất lịch sự.” “Bi thương” lẩm bẩm một câu, “Toàn bộ cửa của tạo vật do Thợ Thủ Công làm ra đều từ chối ngoại tộc vào trong. Tác dụng quan trọng đầu tiên của “Ẩn Mình” là loại bỏ ngụy trang, bất kể lớp ngụy trang gì, bao gồm cả thiên phú hắc ám có thể đổi mặt của ma cà rồng, vậy nên nó có thể ngăn chặn những người lẻn vào với động cơ khác…”

“Không phải loại bỏ ngụy trang, là phản chiếu hình tượng của chính bản thân trong tiềm thức, mức độ mà thôi miên và ký ức hỗn loạn không động được tới.” Honey không nhịn được, xen lời đính chính, cũng liếc nhìn “Bi thương” một cái, “Cho nên tuyệt đại đa số người ta soi vào, hình ảnh đều có sai lệch, ví dụ như thông minh hơn một chút so với dáng vẻ thật sự của họ.” 

“Bi thương”: “...”

“Đẹp hơn xấu hơn, hay thậm chí là vặn vẹo méo mó đều rất bình thường.” Honey thản nhiên nói, “Con người ta sẽ già đi, cũng sẽ thay đổi diện mạo vì bị thương, bị bệnh, song thường thì hình tượng trong lòng đều là thâm căn cố đế. Hình ảnh trong gương của người mình đều có ghi chép lại trong gương, có thể vào thẳng, nhưng nếu hình ảnh trong gương thay đổi thì sẽ giống với người lần đầu bước qua “Ẩn Mình”, thông qua kiểm tra, đó là tác dụng quan trọng thứ hai của nó.”

Quạ Đen điểm nhẹ quải trượng trong tay: “Sẽ làm người ta mất đi ký ức sao?” 

“Nghiêm khắc mà nói là áp chế ký ức.” Honey liếc nhìn hắn, “Mồi lửa cao cấp thiên về hướng tinh thần, ma cà rồng và Bí tộc có sức đề kháng nhất định, nhưng đó là ở ngoài gương. Một khi đã vào trong “Ẩn Mình”, dù là cậu thì ký ức cũng sẽ bị ảnh hưởng. Lúc này, bất kỳ sinh vật nào có đầu óc cũng sẽ thử nhớ lại, sẽ kích hoạt huyễn cảnh trong “Ẩn Mình”, trong huyễn cảnh đó, cậu sẽ thuận lợi đi vào dịch trạm, tất cả mọi chuyện đều sẽ được như ý cậu… Như vậy, gian tế từ ngoài vào, chó săn, thậm chí cả phản đồ người mình đều sẽ không có chỗ che thân.” 

Hoa Nhài mở to mắt: “Ghê hơn “Đồng Hồ Chân Thật” nhiều luôn!”

Gabriel chợt có chút không vui: ““Đồng Hồ Chân Thật” có tác dụng khác.”

Hoa Nhài: ?

Ngài gia nhập đoàn thể fan hâm mộ dịch trạm trước hồi nào đấy?

“Dịch trạm giữa sông dựng được mới mấy năm chứ? Còn xây ở nơi núi sâu rừng già, hiếm dấu chân người, đủ kín đáo rồi, không cần dùng những thứ này.” “Bi thương” nói, “Hơn nữa đằng sau dịch trạm đó là hiệp hội Bác Sĩ, quy tắc chắc chắn không giống với dịch trạm trực thuộc hiệp hội Thợ Thủ Công. Sở dĩ “Ẩn Mình” là 1 trong 3 thánh vật là vì chỗ lợi hại nhất: Nó là “cửa sống”.”

“Một khi khởi động thì vị trí “cửa” của các dịch trạm khác đều cố định, nhưng “Ẩn Mình” thì lại có thể tùy thời thay đổi vị trí. Trên mặt nó có ghi lại tọa độ 4 tiểu trấn, nếu như gặp phải sức mạnh bất khả kháng, ví dụ như thân vương ma cà rồng có thể diệt cả châu trong truyền thuyết cưỡng chế phá hủy, “Ẩn Mình” có thể biến mất ngay tại chỗ chỉ trong tích tắc, thay đổi tọa độ, trực tiếp dịch chuyển dịch trạm này tới trong trấn nhỏ của chúng ta.” Honey chậm rãi cau mày, lầm bầm nói, “Tôi chưa từng nghĩ có thể thu hồi “Ẩn Mình” hoàn hảo.” 

Hoa Nhài: “Ý là chúng ta lấy được thứ này thì không cần ra ngoài đối mặt với lũ yêu ma quỷ quái kia nữa rồi. Giờ chúng ta có thể trực tiếp cuốn gói, đổi tọa độ về tiểu trấn của mình nhỉ?” 

Honey nhìn về phía Quạ Đen: Lý thuyết thì là vậy.

Sở dĩ Honey tán đồng ý kiến “nghỉ ngơi chỉnh đốn trước” của Quạ Đen là vì trong dự đoán của cụ, bọn họ có thể thu về chút mảnh vỡ “Ẩn Mình” là đã không tệ, cuối cùng vẫn phải ngược đường cũ trở về, ra đó phải đối mặt với trận ác chiến thì đương nhiên nghỉ ngơi chỉnh đốn rồi mới đánh nhau sẽ an toàn hơn.

Nếu biết trước “Ẩn Mình” còn hoàn hảo thì tối hôm qua bọn họ đã khải hoàn rồi, giờ này đang ngồi trong địa bàn của mình, luận công xin thưởng.

“Bi thương” nhận lấy “Ẩn Mình” bằng cả 2 tay rồi lại cẩn thận kiểm tra một lượt: “Đúng là hoàn hảo, 4 tọa độ dự bị đều có thể kết nối. Đội trưởng, chúng ta… nối không?” 

“Nối gì mà nối.” Bà Honey hoàn hồn, bực bội trợn trắng mắt với anh ta, “Cậu quên “Ẩn Mình” bị niêm phong trong trạng thái bán khởi động rồi sao?”

Lúc người ở trong dịch trạm này phát hiện ra không đúng thì rất có thể đã thử thay đổi vị trí “Ẩn Mình”, nhưng thất bại, thậm chí trong lúc gấp rút còn không kịp đóng tạo vật của Thợ Thủ Công theo từng bước.

“Hẳn là nó chỉ có vẻ ngoài hoàn hảo, trong chúng ta không có “Thợ Thủ Công”, không cách nào phán đoán cả, không ai biết tùy tiện sử dụng sẽ thông tới chỗ nào.” Honey nói, “Theo ý tôi thì phải cẩn thận, nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, quay về theo đường cũ, ít nhất con đường đó có nguy hiểm gì thì chúng ta cũng đều đã trải qua một lần.” 

Mà lúc này, “đêm trắng” ở thành phố Ánh Sao Sáng đã giáng lâm, đám ma cà rồng sở An ninh gác cả “ngày tăm tối” ai nấy cũng kéo áo da, trốn vào dưới bóng râm của các tòa kiến trúc, che chắn khỏi ánh mặt trời. 

“Đội trưởng,” Số 36 chạy qua báo cáo, “HR-099 chưa bắt được động tĩnh đặc thù, đúng như ngài nghĩ, bọn chúng nấp trong hang dã quái cả ngày.”

“Cái gã sát thủ liên hoàn điên cuồng của chúng ta không mất đi sự giảo hoạt và cẩn trọng. Xem ra khả năng cao là chúng định sẽ trốn rịt trong ấy, trốn tới khi nào chúng ta bị cấp trên điều đi thì sẽ theo đường cũ trở về.” Đội trưởng Dương chậm rãi nở nụ cười, “Thế thì tiếc quá, nếu gã đủ “thông minh” thì có khi chúng ta còn có thể gặp mặt một lần.”

—2 tấc = 20/3 cm (~6,667 cm)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play