Chương 33: Utopia 2

“Nửa đêm”, phố xá không có lấy bóng “người”, lời thoại và bối cảnh kinh điển trong câu chuyện ma… Quạ Đen nhìn Gabriel trắng chói lòa, bất chợt chìm vào suy ngẫm.

Lát sau, hắn chợt đập vào vô lăng: “Tôi hiểu ra rồi!”

“Ngày ngủ đêm bay”, tựa như “người” mà không phải “người”, “hơi người” sợ hãi, kẻ chốt đơn trêu đùa. Quạ Đen nhớ lại hành vi suốt dọc đường, rõ ràng chính hắn mới là kẻ khùng điên, có gì mà ngạc nhiên chứ? Quả nhiên mới “chết” nên còn chưa quen, kể có câu chuyện ma mà cũng có thể nhìn bằng góc độ của nhân vật, không khỏi vô thức đứng về đội “con người” rồi. 

Bọn họ phải học trưởng thiên thần các hạ đây, giác ngộ, thả rông trí tưởng tượng, cố gắng bày trò quái quỷ!

Gabriel chớp mắt thì đã thấy Quạ Đen hạ kính cửa sổ xe xuống, giơ một tay ra với y. Thiên thần không biết đấy là phong tục chi, y ngập ngừng giây lát, cuối cùng cũng bắt chước Quạ Đen, giơ một tay ra.

Quạ Đen vỗ “bốp” vô lòng bàn tay y: “Chúc mừng thắng lợi mang tính giai đoạn!”

Âm thanh trong veo, cứ như đánh vỡ một tầng lao tù trong suốt vậy.

Ảo ảnh hỗn loạn đung đưa trước mắt Gabriel bị một chưởng này của Quạ Đen đánh tan, tầm mắt còn rõ ràng hơn cả tấm kính chắn gió vừa được xe phun nước phun lên. Tiếng ồn ào hỗn tạp bên tai chợt dừng lại, thậm chí có một khoảnh khắc, Gabriel còn tưởng rằng mình bị điếc rồi. Mãi tới khi y nghe thấy tiếng động cơ ô tô, tiếng gió “xào xạc” xuyên qua những cây sồi giữa đêm trắng, tiếng nước gần đấy…

Quạ Đen đánh một chưởng xong thì lùi về, Gabriel vô thức bắt lấy nhiệt độ cơ thể đang sắp rời xa y.

Quạ Đen: ?

Hắn lại thử rút về, nhưng không rút về được. 

Quạ Đen có chút khó hiểu, không biết thế này là có ý gì, đòi nắm tay à?

Vậy là hắn cứ giữ tư thế này, huơ huơ tay lên xuống: “Chào ngài, ờm… ngài vất vả rồi?”

Đột nhiên, nỗi thất vọng về vị cảnh sát trưởng nọ trong Gabriel bị câu “vất vả” này gọi dậy, y không nhịn được thở than, chẳng còn tinh thần đâu nữa, đoạn nắm lấy tay Quạ Đen, chiếm làm của riêng.

“Sao vẻ mặt lại đau khổ thế này? Mục tiêu của anh... ồ, cảnh sát trưởng “Thấy rõ” nọ bị người khác nẫng tay trên à? Không lẽ ma cà rồng nội chiến…” Giọng Quạ Đen chợt ngừng lại, ánh mắt liếc nhìn bụi đất dính trên mái tóc màu bạc, tay áo xắn lên của Gabriel, cảm nhận nhiệt độ cơ thể thấp hơn cả trước kia của đối phương, “Không đúng, Nhìn có vẻ đắc thủ mà. Vậy là anh thất vọng với “Thấy rõ” lắm, cảm thấy phí sức như vậy, không có lời à?”

Đuôi lông mày của Gabriel rũ cả: “Ừa, truyền thuyết toàn là lời đồn, tại gã mà hàng tồn của tôi sắp dùng hết luôn rồi.” 

Lúc này Hoa Nhài cũng đã ổn định lại trong nỗi sợ: Tuy là nó vẫn luôn không xác định được cái tên tóc trắng này là bạn hay thù, nhưng tốt xấu gì thì y cũng là con người. Ở trên địa bàn của ma cà rồng, là người thì dù sao cũng hơn ma, vậy nên nó cũng ngập ngừng thu lại vẻ tinh tướng.

Con nhỏ dỏng tai nghe Quạ Đen với Gabriel nói chuyện, càng nghe càng ngơ ngác, cứ cảm thấy mình bị điếc gián đoạn ấy: Nó không rõ là mình luôn có mặt mà sao lại có cảm giác đã bỏ sót không ít tin tức rồi?

“Là sao?” Hoa Nhài không hiểu thì hỏi, “Cái gì gọi là “thất vọng với “Thấy rõ””, “hàng tồn” là sao? “Sắp dùng hết” là ý gì?” 

Gabriel nhìn con nhỏ, ánh mắt xa xăm: “Em muốn nghe kể chuyện trước lúc đi ngủ sao?”

Hoa Nhài: “... Cám ơn, tôi không buồn ngủ.”

“Em có thể ngủ trưa.” Quạ Đen vỗ vào Hoa Nhài bằng tay còn lại, đoạn thương lượng cùng thiên thần, “Di giá nào, anh qua bên đó kể cho tụi nó nghe, tôi phải lái “xe đêm”... Không được, cái tay này không chặt ra cho anh được, không thể ngăn thối rữa, nóng như vậy lát là bốc mùi ngay.” 

Gabriel bị “bốc mùi” thuyết phục, không cam tâm tình nguyện trả tay lại cho Quạ Đen, sau khi xe tài chậm rãi khởi động, y dịch về phía ghế phó lái. Lần này không còn treo ngược nữa mà trông y hệt con nhện đĩa trắng như tuyết, dùng chỉ vàng may “quần áo đặt may cao cấp” treo mình ngoài cửa sổ. 

Tháng Năm dựa sát cửa sổ biến thành “chất lỏng” ngay, là kiểu có thể xê dịch trong không gian chật hẹp mà thở còn không được của ghế phó lái, thành công đổi chỗ với Hoa Nhài.

Trong cơn gió nhẹ nhàng trên con đường nhỏ, Gabriel giản dị kể lại hành động vĩ đại của mình.

Quạ Đen liếc nhìn kính chiếu hậu bên ghế phó lái: “Thiên thần” đang lải nhải, thiếu nữ xinh tươi chăm chú lắng nghe như một thần tử, cảnh tượng này hệt như moi ra từ bức tranh của Michelangelo.

Nếu như hai người họ không nói với nhau “làm sao để lên kế hoạch một vụ án mạng” thì càng có cảm giác ấy hơn. 

Quạ Đen phát hiện Gabriel có hai kiểu trạng thái, một trong số đấy là trạng thái dưới, quý ngài trắng như tuyết đây sẽ có cảm giác phi nhân loại rất lớn và vẻ xa cách. Đừng nói là giao lưu, thiên thần các hạ khi này nhìn người ta như nhìn con chó con mèo. Quạ Đen còn ý thức được, rằng những lúc như thế, ánh mắt của y có khi sẽ tụ về phía không có ai, cứ như phân nửa hồn phách đã đi công tác xa, trả lời người ta cũng chậm nửa nhịp.

Bất kể thứ gì trên thế gian này đều có cái giá của nó. Cái giá của sức mạnh mồi lửa như đám Hoa Nhài thì kín kẽ một tí. Như vậy thì cái giá cho việc trộm sức mạnh ma cà rồng của Gabriel trực tiếp hơn. 

“Ảo giác, ảo thính.” Ngón tay của Quạ Đen lặng lẽ gõ lên vô lăng, hắn nghĩ, “Năng lực kiểm tra hiện thực tuột dốc.”

Còn khi rơi vào trạng thái còn lại, ánh mắt của Gabriel sẽ linh động hơn hẳn, lúc này thì đại khái thiên thần là “phiên bản hạ phàm”, tuy tam quan vẫn không hòa hợp được với người phàm nhưng ít ra còn hoạt bát hơn. Quạ Đen phát hiện người này thật ra rất ưa nói chuyện, lòng hiếu kỳ rất vượng, bị người ta hỏi “chuyện hay ho” mình làm ra còn rất vui lòng kể cho, ví dụ…

“Hàng tồn không phải là “vật thiên phú” của ma cà rồng, tôi có thể lấy ra một phần trong vật thiên phú của bọn họ, nhưng thường thì chỉ có thể dùng tại chỗ, dùng xong thì thôi, không mang đi được. “Hàng tồn” là tủy não của ma cà rồng, hàng tồn khác của tôi dùng gần hết rồi, chỉ còn lại “Quyến rũ”, “May vá” thấy đáy rồi, “Thấy rõ” không dùng được gì, tôi đổ cả. Mọi người muốn xem không?” 

Quạ Đen đã có chuẩn bị từ trước, hắn giơ tay ra chen trước mắt ba đứa nhỏ: Ví dụ như lúc này, thản nhiên như thể “không gì là không thể nói người khác”, vừa hung tàn lại kiên nhẫn. Censored danh từ rồi khéo người khác còn cho là thứ y mở ra không phải vỏ não mà là trái dừa ấy chứ. 

“Óc heo không phù hợp với nhi đồng.” Quạ Đen chen vào, “Nói là được rồi, khỏi chia sẻ đồ thật.” 

Gabriel khiêm tốn học hỏi: “Tại sao?” 

Quạ Đen nói bậy: “Cholesterol quá cao.”

Thiên thần tốt nghiệp từ rương nuôi trồng tin thật: “Ồ, được thôi.” 

Hoa Nhài khắc phục vẻ không thích ứng lúc đầu, hơi thò qua: “Một lọ…  Ặc… gì đó có thể dùng bao lâu?”

“Không xác định, còn phải xem dùng làm gì.” Gabriel đáp, “Ví dụ như thắt cổ lãnh chúa của mọi người dùng nửa lọ, may quần áo thì 2, 3 giọt là đủ rồi.” 

Hoa Nhài nuốt xuống, coi bộ cũng muốn thử một hớp. 

Có vẻ Gabriel nhìn ra suy nghĩ của nó, y cười mỉm: “Em uống sẽ chết đấy.” 

Cô gái nhỏ thiếu khuyết kiến thức đời thường chỉ coi đó là kỹ năng mồi lửa đặc biệt, không nghiên cứu sâu mà quay đầu sang hỏi Quạ Đen: “Vậy còn anh thì sao?” 

Đàn ông phàm tục không có được sự bình thản như thiên thần, Quạ Đen kiểm điểm không chút thành ý, không định sửa lại: “Chút chuyện này mà em không nhìn ra sao? Đại khái thì cũng xêm xêm “Thấy rõ” vô dụng.”

Hoa Nhài: “Có tên không? Tên gì?” 

Quạ Đen im lặng giây lát đầy vẻ khả nghi, chỉ đành đặt tên tại chỗ: “Ờm… Em có thể kêu là “Nhìn lén”.” 

Ngũ quan của Hoa Nhài nhăn nhúm lại với nhau: Có cả mồi lửa đáng khinh thế à? 

“Rốt cuộc anh là lộ tuyến nào…” 

Quạ Đen ngắt lời nó: “Chúng ta sắp tới rồi.”

Hoa Nhài ngoảnh đầu nhìn con đường phía trước, phát hiện ra xe tải đã rẽ vào con đường không có vỉa hè từ bao giờ. Bánh xe cán đường không suôn sẻ lắm, lởm chà lởm chởm, có vẻ vì trời vừa đổ mưa, có nơi toàn bùn nhão. 

Gabriel nhích lên trên một chút.

Bên kia bờ sông là triền núi, là vùng đất hoang chưa quy hoạch. 

Hai bờ nối với nhau bằng cây cầu, nước sông bên dưới sâu không thấy đáy, phản chiếu hình bóng cây cầu âm u tĩnh mịch.

Hoa Nhài liếc thấy biển tên ở đầu cầu, đọc ra tiếng: “Cầu An Nghỉ.” 

Dâu Tây đột nhiên “á” lên: “Hình như em từng nghe hầu gái trong lâu đài nói, bọn họ nói chỗ này là thắng địa tự sát! Rất nhiều người tới đây nhảy cầu, trên cầu còn thường có ma phá.” 

Quạ Đen mỉm cười, đoạn lấy chiếc bộ đàm để kế bên ra, nói với mấy người trong thùng xe tải: “Các quý ông quý bà, vui lòng ngồi vững vịn chắc, chúng ta sắp chạy vào đoạn đường vô cùng xốc nảy, rất có thể sẽ có nguy hiểm té ngã có đè nhau, cảm phiền các bạn lớn để ý tới các bạn nhỏ. Tấn Mãnh Long huynh đài, chăm sóc một chút được không?”

Tấn Mãnh Long từng ngồi “tàu lượn siêu tốc” của hắn, nhớ lại tim còn đập mạnh, không dám chểnh mảng. Bộ đàm ồn ào, lát sau vang lên giọng ngài quả cảnh sát: “Tôi đã cố định trẻ nhỏ và người không tiện cử động rồi, nhưng cậu có thể cố gắng…” 

Quạ Đen tắt bộ đàm. 

Trong thùng xe vang lên tiếng va chạm “bang” đầy giận dữ. Tháng Năm căng thẳng hỏi hắn: “Chúng ta sắp làm gì thế?” 

Quạ Đen: “Tự sát.”

“Cái… á á á!”

Quạ Đen bất ngờ đạp hết ga xông lên cầu An Nghỉ. Xe chạy tới nơi cao nhất, hắn hung hãn tạt vô lăng, hất bay lan can, lao xuống dưới cầu!

Xe tải rơi tự do từ trên cao, cắm đầu vào dòng sông trong tiếng gào thét cao vút của Tháng Năm.

Cửa sổ hai bên buồng lái đều để mở, nước sông chui vào xe, miệng Tháng Năm toàn nước lạnh.

Lúc chiếc xe tải đột ngột chuyển hướng, Gabriel đã treo mình lên lan can cầu bằng chỉ vàng, đến khi xe tải chìm xuống, bọt nước bắn tung tóe rơi xuống, y mới chậm rãi nhảy lên nóc xe. 

Chân y vừa chạm tới chiếc xe tải thì dưới chân chợt trống không, hình như trong dòng có xoáy nước, hút chiếc xe tải đáng ra còn ít nhất hai phút mới chìm hẳn vào đấy.

Thân xe quay vòng 180 độ, vứt Gabriel xuống khỏi nóc xe. Số lượng lớn chỉ vàng trong tay y phun ra hệt như con sứa chợt phun kịch độc, lộ ra xúc tu dữ tợn chuẩn bị săn mồi. 

Không đợi số “xúc tu” vàng rực đó bắt được gì, một bàn tay đã thò qua cửa sổ xe để mở, xuyên qua số lượng lớn chỉ vàng, chuẩn xác nắm lấy cổ tay Gabriel. Y khẽ mở to mắt, chỉ vàng bành trướng bắn ra hơi khựng lại, rồi ngoan ngoãn rũ xuống.

Ngay sau đó, Gabriel với chiếc xe tải đều chổng ngược, dưới chân truyền tới cảm giác chấn động khe khẽ. Bọn họ đã “chạm đất”. 

Tất cả mọi người nhẹ cả thân, áp lực nước đột ngột giảm xuống, nước sông tràn vào xe nhanh chóng tràn ra, “tí tách” văng bọt nước khắp nơi. 

Trong tiếng ho khan kịch liệt của Tháng Năm, bọn họ gặp lại mặt trời. 

Dường như mọi người đã xuyên qua mặt sông, đi vào thế giới “ảnh phản chiếu”.

Mọi người nhìn quanh quất, thảm thực vật, con đường, triền núi, toàn bộ hệt như bên kia. Trên mặt sông cũng có một cây cầu gác ngang, đến cả lan can bọn họ đâm vào lúc “nhảy cầu” cũng y hệt.

Song lại có điểm khác biệt, ví dụ như độ sâu của nước sông. 

Bên kia sông không thấy đáy, bên này còn chẳng cao hơn mắt cá chân người ta. 

Hai đầu cầu An Nghỉ bên kia, một đầu là con đường nhỏ lâu năm không ai tu sửa, đầu còn lại là triền núi hoang vu không có lấy dấu vết con người; Mà triền núi bên này, trong khu rừng có con đường, ngã tư còn có mũi tên chỉ đường. 

Gió thổi sang, xa xa như có tiếng người.

Nhất thời chẳng ai nói năng gì cả, mãi tới khi cửa thùng xe “ầm” một tiếng mở ra, Tấn Mãnh Long trên người còn đang bị hai nhóc béo mầm đu lên loạng choạng quỳ xuống: “Xảy ra chuyện gì vậy? Lật xe… không phải, sao còn rơi xuống nước nữa?! Tôi đã bảo quả mọng như cậu lái xe…” 

Giọng nói của cậu ta bị tiếng chó sủa cắt ngang, Tấn Mãnh Long nhìn theo phía có tiếng chó sủa thì trông thấy một con chó săn đeo vòng cổ đang đứng bên sông sủa inh ỏi về phía bọn họ.

Một lão già da ngăm chạy qua, súng săn trong tay ngắm về phía đám người: “Đứng yên! Ai đó?”

“Thần linh ôi…” Ngài quả cảnh sát há hốc. 

Thế gian này sao còn có quả mọng già tới vậy?!

—Michelangelo: Một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kỹ sư thời kỳ Phục hưng Ý

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play