Chương 13: Thế giới mới đẹp đẽ 12

Quạ Đen còn đang nghĩ xem “khu Sừng” là gì thì ngài quả cảnh sát đã nói với vẻ khát khao: “Anh tới từ khu thủ đô sao? Tôi còn… mấy chủ nhân hình cảnh của tôi còn chưa đi tới đó bao giờ, xa cỡ nào đây, hơn 10 nghìn cây số không?” 

Quạ Đen: Chậc.

Thủ đô gọi là “Sừng”, chỗ bọn họ gọi là “Đuôi”... Nghe tên thôi cũng biết không phải chỗ già trẻ đói kém thì cũng là hóc bà tó xa tít thò lò nào đó.

Vậy nên hắn chỉ là một con gia súc do đám dân di cư nghèo mạt rệp lạc hậu dưới chót đáy xã hội nuôi.

Được đó, cái này không thể gọi là đuôi của chuỗi thức ăn nữa mà phải kêu là khí thải chuỗi thức ăn làm rơi rớt lại!

Tấn Mãnh Long lại hỏi Gabriel: “Vậy sao anh rơi vào tay tộc Heo thế?”

Gabriel trả lời theo phong cách tối giản: “Bị bọn chúng trộm khỏi xe, chắc quên khóa cửa xe.”

“Bọn chúng trộm anh từ khu thủ đô rồi đi thẳng tới đây luôn hả?!”

Gabriel: “Ừ.” 

Quạ Đen không thể tin nổi, hắn liếc nhìn Gabriel: Đến cả chủ ngữ cũng lười thêm vào, nói bừa thế này cũng qua loa quá rồi đấy nhỉ?

Thì nghe ngài quả cảnh sát chính trực nổi giận: “Tức là gót chân bẩn thỉu của bọn tội phạm buôn lậu đã vươn tới tận khu thủ đô! Bọn chúng là nhóm tội phạm vượt khu, cứ điểm tôi tra ra cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thôi!”

Quạ Đen: “...” 

Hắn trượt xuống nửa tấc theo vách lồng sắt, không chỉ dạ dày đau, ngay cả đầu óc cũng đau theo. 

Gabriel lo lắng nhìn sang phía hắn.

“Không cần tôi xem thật sao? Tôi đã từng chăm sóc rất nhiều bé…” Thiên thần giàu lòng cảm thông ngừng lại một chút đầy vẻ đáng ngờ, “quả mọng, bệnh bình thường tôi cũng biết đôi chút.” 

“Cám ơn, bệnh của tôi xem không được đâu.” 

“Bệnh gì vậy?” 

“Bệnh thiểu năng.” Quạ Đen kéo căng da mặt cười giả trân một cái rồi mới chân thành nói với Tấn Mãnh Long: "Anh cả ơi, may mà anh làm quả cảnh sát đó."

Nếu mà đi làm ăn buôn bán, chắc bán thận đền cũng không đủ đâu. 

Thế này mà cũng tin cho được!

Nếu như có một nhúm tộc Heo liều mạng ăn trộm “quả mọng cao cấp” ở thủ đô, tiêu pha khoản phí vận chuyển kếch xù để đưa nguyên vẹn tới khu kém phát triển, chào hàng bán làm tư liệu sản xuất trong khu ổ chuột… Đấy gọi là “buôn lậu” sao? Rõ ràng là xóa đói giảm nghèo đấy! 

Tấn Mãnh Long còn tưởng hắn đang khen mình, cậu chàng xấu hổ nói: “Không có, tôi lãnh đồ hộp của sở An ninh, là bổn phận của tôi.” 

Quạ Đen sắp hết nhìn nổi nữa rồi: “Anh nói anh tìm được hang ổ của đầu heo… tộc Heo, còn gửi định vị cho sở An ninh của mấy anh nữa, đúng không? Như vậy cũng tức là anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, hoàn toàn có thể thoát thân, sao anh vẫn chưa đi.”

Tấn Mãnh Long sửng sốt.

Quạ Đen: “Là vì anh không an tâm về bọn họ nên mới luôn canh giữ ở đó chờ tiếp viện phải không? Không ngờ tiếp viện còn chưa tới thì các anh đã bị nhét vào xe tải chạy tới chỗ này.”

Quả đúng là vậy, song ngài quả cảnh sát vẫn luôn sợ sẽ làm quả mọng lo lắng nên cố ý che giấu sự hi sinh của mình. Đột nhiên bị Quạ Đen nhắc tới, Tấn Mãnh Long có hơi luống cuống, cậu chàng gãi đầu, ngập ngừng nói: “Thật ra cũng không có, thoát thân có dễ thế đâu… Tôi cũng thấy chờ chi viện đảm bảo hơn một chút… aiz. Với lại chúng tôi làm nghề này mà, mấy đại nhân trong sở An ninh bảo vệ dân chúng, bọn tôi thì bảo vệ quả mọng của dân chúng. Phải đưa bọn họ an toàn quay về mặt đất mới được!”

Một người mang theo sự tin tưởng và lòng trung thành… ồ, một quả mọng chứ. 

Nhưng lòng trung thành của “quả mọng” thì là gì đâu?

Đôi mắt chẳng có chút cảm giác thuộc về người nào của Gabriel không hề dao động, y có hứng thú với cơn đau dạ dày hơn. Ba đứa nhỏ thì lòng mang ý xấu, cúi đầu cả. 

Ba đứa nhãi này mang giày mới cáu, đế giày gần như không bị mòn, song mặt giày lại dính không ít vết bẩn, tay áo màu trắng cũng dính phải rêu xanh… Cả người từ trên xuống dưới đều là dấu vết đi đường thê thảm, chả liên quan gì với câu chuyện Tóc bím kể khi nãy hết.

Giọng nam cao thì tương lai còn vừa há mồm là nói hớ nữa: “Đồ đạc trên người lục soát lấy đi hết”, thú cưng nửa đêm bị trộm thì trên người có được thứ gì chứ? Núm vú cao su phỏng?

Vừa nhìn thì Quạ Đen đã biết ngay ba đứa này không phải “bị trộm” mà là lén trốn đi, hơn nữ còn ủ mưu đã lâu. 

Ngài quả cảnh sát một lòng một dạ muốn đưa người về mặt đất an toàn, khéo người ta còn đang tính xem làm sao để sút ngài về Tây Thiên nữa kìa. 

“Muốn kiếm sóng à?” Quạ Đen yếu ớt hỏi, “Trên người anh có thứ gì chứng minh thân phận không? Lấy danh nghĩa cảnh sát đi tìm “người đầu chuột Ha Ha” đi, kêu bọn họ giúp anh liên lạc với trên mặt đất, như vậy thì không phải là được rồi sao?”

“Không được, cậu ngây thơ quá.” Tấn Mãnh Long trông có vẻ nghiêm túc, đoạn lắc đầu, “Thành phố dưới lòng đất là vùng xám, chưa chắc sẽ trả tiền cho sở An ninh. Hơn nữa dù có là di dân hợp pháp đi chăng nữa thì bọn họ cũng liên lạc với phần tử tội phạm, người Harpocrates đã để tội phạm ngang nhiên mở sạp bày bán tang vật, tôi thật sự không dám giao những quả mọng quý giá cho chúng.” 

Cậu ta nói xong thì lại nhìn Quạ Đen bằng vẻ khó xử: “Rất xin lỗi vì đã nói chủ nhân của cậu như vậy.” 

“Không sao, hiểu mà.” Quạ Đen cũng không bất ngờ trước câu trả lời của cậu ta, lại còn rộng lượng nhận lời xin lỗi thay cho đám chuột. Hắn chậm rãi bò dậy, dắt Tấn Mãnh Long xuống xe, “Vậy đi, cậu nhìn qua kẽ hở tòa nhà đó, thấy cái đường ray lơ lửng không?” 

“Ừm?” 

“Trên đường ray có cái màn hình, giờ đang phát phóng sự đó. Bên đó cũng có khi tiếp sóng tin tức trên mặt đất nữa.” Quạ Đen mở to mắt nói bậy, “Có tiếp sóng là có sóng, đúng không?” 

Hai mắt Tấn Mãnh Long sáng rỡ. 

Quạ Đen: “Anh xem chỗ tụi tui, rõ ràng điều kiện phong thủy… ờm đất đai chẳng kém gì, thế mà bên đường kiến trúc san sát hơn bên này, chuột khẩu cũng nhiều nữa. Tại sao hả? Còn không phải là tại vì bên đó có sóng à?” 

Tấn Mãnh Long nghe xong thì bừng tỉnh, mắc mưu người có thành ý lừa gạt nhất trong ngày: “Đúng ha, sao tôi lại không để ý kia chứ!”

“Chắc chắn hướng đó là đúng, nhưng không biết anh phải đi bao xa nữa, có khi phải đi sâu vô làng người Chuột của bọn tôi, anh lại không tin bọn tôi…” Quạ Đen “buồn rầu”, tới lúc Tấn Mãnh Long hổ thẹn đến mức sắp quỳ lạy hắn, Quạ Đen mới thở dài, “Được rồi, anh chờ chút.” 

Nói xong, chỉ thấy hắn gỡ vỏ gối xuống, khéo léo xếp thành “túi vỏ gối”, sau đó kéo hòm dụng cụ trong xe tải ra, nào búa, cờ lê, có cả mớ đồ nghề Tấn Mãnh Long không biết là cái gì hắn đều nhét vào túi, đoạn đưa chiếc túi nặng trình trịch cho Tấn Mãnh Long: “Cầm theo phòng thân.”

Tấn Mãnh Long cẩn thận cầm lấy chiếc túi, thấy khó chịu hơn, nhìn thôi đã muốn vả vào miệng mình hai phát.

“Yên tâm đi, bình thường không có ai tới bãi rác đâu, mà có thì bọn họ nấp vào xe là được rồi, mùi nồng như vậy, mũi chó tới cũng mất linh. Nếu may mắn, khéo anh đi dăm ba trăm mét là có sóng rồi đó.”

Hai mắt Tấn Mãnh Long đã ươn ướt: “Vâng, không dám giấu gì cậu, từ nhỏ tôi đã may mắn rồi! Trong doanh trại quả mọng, mọi người đều kêu tôi là “May Mắn” đấy.”

Quạ Đen không còn gì để nói nữa hết, hắn hoài nghi đồng nghiệp của cu tóc vàng xui xẻo này đang cà khịa cu cậu.

Ngài quả cảnh sát “May Mắn” lại dặn tụi Hoa Nhài một đống chuyện vớ vẩn, trước lúc khởi hành, không biết nghĩ gì mà cu cậu còn chắp tay chữ thập rồi hơi cúi người trước mặt Gabriel. Sau đó chắc cậu ta cũng tự thấy mình làm chuyện ngớ ngẩn quá, Gabriel còn chưa nghe ngài quả cảnh sát ước gì thì cậu ta đã xấu hổ chạy biến… cùng với thiết bị gây nhiễu tín hiệu nhét tít dưới đáy chiếc túi. 

“Được rồi.” Quạ Đen tiễn Tấn Mãnh Long đi bằng tư thế gác tay ngang mày che nắng, đoạn xoay người nói với mấy người kia, “Đã điều người vướng tay chân đi cho mọi người rồi, ai làm gì thì làm đi.”

Tháng Năm vừa ngồi dậy thì mặt Dâu Tây đã tái mét, Hoa Nhài không dính chiêu trá cung, con nhỏ lén giấu tay ra sau lưng: “Anh đang nói gì vậy?”

Quạ Đen lười nói lời thừa thãi, hắn tìm ra hộp y tế trong hòm dụng cụ. 

“Tám phần đều đã quá hạn sử dụng rồi, aiz, dân sống chui đi lại kiếm ăn trên giang hồ ở đâu cũng vất vả hết… Hũ trắng cầm tiêu chảy, vỉ này là kháng sinh.” Hắn vừa nói vừa nhặt nhạnh thuốc men ném cho Hoa Nhài, “Liều dùng viết trên hộp, anh biết em đọc hiểu.”

Tháng Năm với Dâu Tây kinh hãi nhìn “đại ca” của tụi nó: Quả mọng thú cưng không biết chữ. 

Quạ Đen lại nhớ ra gì đó, đoạn dặn thêm: “Nhưng mà ghi chú trên đó đều là liều lượng dùng cho anh trai Heo, mấy đứa dùng cỡ ⅛ là được rồi. Đồ uống bổ sung năng lượng trên xe chia cho mấy đứa một nửa đó, còn cả cồn khử trùng, gạc, muối có lấy không? Bỏ đi, anh để đó cho mấy đứa đấy, tự coi mà lấy.”

Tháng Năm muốn giải thích gì đấy đã bị Hoa Nhài giơ tay ngăn lại. Con nhỏ 13, 14 tuổi tỏ ra bình tĩnh hơn so với độ tuổi rất nhiều, nó quan sát Quạ Đen rồi hỏi: “Anh không tính báo lại chuyện của tụi này à?” 

Quạ Đen: “Anh ăn no rửng mỡ chắc?”

Hoa Nhài không nói gì, khóe mắt lại liếc nhìn Gabriel. 

“Yên tâm đi,” Quạ Đen quay sang vẫy cái mũi heo thăm hòi Gabriel, “Chuyện của anh trai thiên thần đây còn lớn hơn của mấy đứa nhiều.”

“Tôi à?” Gabriel tò mò nhìn hắn, “Tôi có chuyện gì?”

“Chuyện không liên quan gì tới tôi.” Quạ Đen bật thốt ngay. 

Chợt, có một hình ảnh lóe qua trong đầu hắn: Cuối con đường hẻm chật hẹp âm u, mười mấy cây súng chỉ vào một phòng giam đơn, trong đấy nhốt một người áo quần tả tơi, người ngợm mặt mày toàn là máu, người ấy cứ thế trừng mắt về phía cửa, trên gương mặt của người ấy là nụ cười quỷ dị trống rỗng. Lúc Quạ Đen lướt qua, hắn tò mò liếc nhìn thử, vô tình nhìn vào mắt “người đầy máu” nọ. “Người đầy máu” chợt bật dậy, nhào tới song sắt, kế đó cứ nhìn chòng chọc vào mắt Quạ Đen. Tiếng còi cảnh báo và tiếng súng đạn vang ầm với nhau.

“Đi thôi.” Người bên cạnh kéo hắn. 

“Ai vậy? Gã… hay ả sao vậy?” Quạ Đen hỏi, “Hai ta ai đã kích thích người ta đó?”

“Đó là “Quỷ không được đặc xá”, Người bên cạnh nói khẽ, “Một kẻ đáng thương chẳng tìm được chính mình, gã đang coi mắt cậu là gương soi đấy.”

“Người đầy máu” dáng vẻ thê thảm, tuổi cũng rất lớn, chính là dáng vẻ của kẻ điên bị nhốt trong bệnh viện tâm thần ngót 20 năm, trông chẳng giống cùng giống loài với “thiên thần” như đống tuyết trước mắt đây.

Nhưng không dưng Quạ Đen lại cảm thấy giữa hai người có mối quan hệ gì đó. 

Vậy là hắn lục lọi chiếc gương nhỏ trong buồng lái: Là mảnh vỡ kính chiếu hậu bị đập vỡ, rơi vào xe. Hắn thổi bụi trên mặt kính, sau đấy đưa cho Gabriel: “Kính dâng.”

Nói xong cũng chẳng buồn nhìn biểu cảm của Gabriel, chỉ cảm thấy cơn cào cấu trong dạ dày cũng sắp khỏi rồi, vậy là hắn mở chai đồ uống của tộc Heo ra, nhấp một ngụm siro rồi tót lên xe, giơ tay ra từ cửa sổ, tùy ý xua tay thay cho lời tạm biệt.

Mọi người tình cờ va vào nhau, đương nhiên Quạ Đen nguyện ý giúp chút chuyện: Ví dụ như chia cho bọn họ chút vật tư cần thiết, ví dụ như điều con hàng tóc vàng không có mắt nhìn ấy đi, đỡ cho người thật thà chết rồi còn không biết mình chết kiểu gì nữa. 

Còn lại thì kíu, hắn không ưa dây vào chuyện của người sống. Dỡ “hàng hóa” trên xe xuống, hắn còn phải hoàn thành đơn hàng của mình nữa. 

Lái suốt cả đường, hắn đã mò rành rẽ xe của tộc Heo. Đổi qua loạt khúc ca tươi vui, Quạ Đen thành thạo lui xe, chuẩn bị tạt đầu, hắn nghĩ buổi “xã giao” ngoài ý muốn này cũng xem như thu hoạch không ít. 

Ví dụ như hắn có thêm không ít kiến thức địa lý. 

Nơi này gọi là “châu Ma Kết”, “châu” hẳn là đơn vị thống nhất, có chủ quyền, tương tự quốc gia. Nhưng nếu đã dùng tới chữ “châu”, hơn nữa theo lời Tấn Mãnh Long, “khu Sừng và khu Đuôi có khi cách nhau hơn 10 nghìn cây số”, “châu” ở đây có thể lớn hơn “quốc gia” trong đầu hắn nhiều.

“Khu” là đơn vị dưới “châu”, châu Ma Kết có “khu Sừng” và “khu Đuôi”, khéo có cả “khu Giò”, “khu Cột Sống” gì đấy, có vẻ chênh lệch giàu nghèo rất lớn, hơn nữa khả năng cao còn là “kiện hàng rời”, hành chính và chấp pháp tương đối độc lập. 

Dưới nữa là “thành”, dễ hiểu. Nhưng “lãnh chúa sống trong lâu đài” ý nghĩa lại rất sâu xa. 

Chỉ nhìn quy mô và cơ sở hạ tầng của thành phố dưới lòng đất thì tòa “thành Ánh Sao Sáng” này tuyệt đối không phải là vùng đất phong nhỏ của địa chủ phong kiến. 

Hoặc là “lãnh chúa” nơi này chỉ là linh vật may mắn có họ đáng tiền, chính phủ mới có thực quyền. 

Không thì… có một lạch trời nào đó khó lòng vượt qua giữa “người thượng đẳng” và “người bình thường” trong xã hội của ma cà rồng.

Đương cân nhắc, đột nhiên Quạ Đen đang quay đầu xe chợt mở to mắt, chân đạp phanh gấp. 



“Cả đời này em chỉ thấy mỗi “kẻ có thiên phú” là lãnh chúa, cảm thấy đã ở hai thế giới khác rồi. Vậy mà giờ phải đi điều tra “sát thủ liên hoàn nhắm vào kẻ có thiên phú”,” Hình cảnh số 36 của sở An ninh thành Ánh Sao Sáng đi theo sau lưng đội trưởng, cu cậu nhỏ giọng rì rầm, “Cứ như nằm mơ vậy.”

Đội trưởng đã dẫn dắt Đội Khủng Hoảng 30 năm, là một hình cảnh giàu kinh nghiệm, công lao hiển hách. Song chị chỉ nghiêm khắc với mình, đối xử với người khác lại rất khoan dung. Phần lớn thời gian, trông chị giống bậc phụ huynh hiền từ, ngay cả số 36 chân chó như thế cũng hoạt bát hơn trước mặt chị.

Vừa mới bàn bạc với thành phố dưới lòng đất xong, nghe thế, đội trưởng bật cười: “Sao lại có mỗi lãnh chúa, không phải cậu mới gặp cảnh sát trưởng đó sao?”

Số 36 đực mặt hồi lâu mới hốt hoảng: “Sao cơ? Cảnh sát trưởng cũng là…” 

Đội trưởng xua tay, đoạn dặn dò: “Cậu tự biết là được rồi, đừng đi nói lung tung.”

“Hả? Sao thế? Đó là kẻ có thiên phú đấy, 1 phần 10 vạn đó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play