Ban đầu, ta còn định về nhà tổ chức lễ cập kê cho Ôn Nghiễn Thiều, rồi dự tiệc tân gia của Ôn Nghiễn Thư. Sau đó, ta sẽ kiếm cớ để ở lại viện cũ, sống một mình.

Nhưng bây giờ xem ra, cái nhà đó không thể ở lại thêm được nữa!

Huynh muội mà ta tự tay nuôi nấng từ bé, hóa ra cả hai đều ôm mưu đồ bất chính với ta!

Tệ hơn nữa, khi bị ta phát hiện ra, chúng chẳng những không kiềm chế mà còn càng ngang nhiên hơn!

Ta không dám tưởng tượng, nếu hôm nay thực sự bước vào nhà thì sẽ gặp phải chuyện gì!

Trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi, giận dữ và hoang mang, ta run rẩy leo lên chiếc xe lừa đang chuẩn bị rời khỏi thành.

Chỉ đến khi ông lão râu bạc vung roi, con lừa phía trước bắt đầu bước đi, ta mới dám quay đầu lại nhìn một lần nữa.

Bên cạnh trạm dịch, người đánh xe thuê đang ngáp dài chán chường.

Tấm rèm xe bị gió thổi tung, để lộ một góc váy màu hồng đào bên trong.

May quá, có vẻ nàng vẫn còn ở trong xe.

Ta không kìm được, vội vàng thúc giục ông lão đánh lừa phía trước:

"Mau lên, nhanh lên nữa!"

Ông lão vừa vung roi vào mông con lừa, vừa bực bội nói:

"Gấp vậy, có phải ma quỷ đang đuổi sau lưng cô không?"

Ta ngượng ngùng đáp:

"Chỉ e nếu bị bắt lại, còn đáng sợ hơn ma quỷ..."

Nghe vậy, ông lão bỗng hiểu ra điều gì đó, nhìn ta với ánh mắt đầy thương hại, rồi cao giọng vung mạnh chiếc roi trong tay:

"Hiểu rồi, bám chặt vào lan can đi."

Chẳng kịp nghĩ xem ông lão đã hiểu nhầm điều gì, ta theo phản xạ siết chặt hai tay vào lan can xe.

Một khắc sau, chiếc xe lừa thuận lợi đưa ta ra khỏi thành, đến một quán trà ven đường.

Ta vén lại tóc bị gió thổi rối tung, cố nén cảm giác buồn nôn, lấy ra một ít đồng tiền từ túi, đưa cho ông lão.

"Cảm ơn ông..."

Ông lão nhận tiền, miệng vẫn ngậm một cọng cỏ, nói:

"Cô nương, ta e là cô chạy trốn không thành đâu. Lang quân của cô mặc áo cưới, đích thân đến bắt cô rồi."

Chạy trốn? Lang quân?

Ta ngơ ngác nhìn theo ánh mắt của ông lão.

Chỉ cách đó mười bước, tại chiếc bàn tre, một thiếu niên có dung mạo xinh đẹp đang ngồi, bộ áo đỏ làm nổi bật làn da trắng ngần như tuyết của hắn.

Khi ánh mắt ta và hắn chạm nhau, hắn nở nụ cười rực rỡ, khẽ nhép miệng:

"Tiểu nương, một tháng không gặp, ta rất nhớ người."

Ta chưa kịp trốn thoát đã bị bắt lại giữa đường.

Trong chiếc xe ngựa rộng rãi sáng sủa, ta ngồi đối diện với Ôn Nghiễn Thư, thần sắc ủ rũ.

"Tiểu nương, chiếc xe ngựa này được ta đặt thợ mộc đóng riêng để đón người về phủ. Ngồi có thoải mái không?"

Đối mặt với giọng điệu rõ ràng là đang chờ được khen thưởng, ta lại chẳng chút nể mặt:

"Thoải mái thì thoải mái, nhưng làm to thế này thật lãng phí. Thà tiết kiệm ít tiền, để mua cho ta một căn viện nhỏ mà ở còn hơn."

"To thì cũng có lợi, đến lúc đó tiểu nương sẽ hiểu."

Có lẽ thấy nóng, Ôn Nghiễn Thư khẽ kéo tay áo lên một chút, rồi nói tiếp:

"Còn về căn viện nhỏ, nếu tiểu nương đến phủ mới mà không ưng ý, đổi sang nơi khác cũng không sao."

Hắn... đồng ý để ta ra ngoài sống riêng sao?

Ta kích động đến mức nắm chặt lấy cổ tay hắn:

"Không cần nơi khác, cứ ở viện cũ là được!

"Thực ra ta luôn thấy tiếc viện đó, dù sao cũng ở nhiều năm rồi, có chút tình cảm. Cho ta ở đó đi!"

Ánh mắt Ôn Nghiễn Thư lướt qua tay ta đang nắm chặt cổ tay hắn, rồi bật cười khẽ.

"Hóa ra tiểu nương là người hoài niệm.”

"Vậy cứ theo ý tiểu nương, không dọn đi nữa. Vẫn ở viện cũ, nếu sau này thấy chật chội, chúng ta sẽ chuyển đến phủ mới sau cũng không muộn."

Nói rồi, hắn định vén rèm xe, gọi người đánh xe quay đầu.

Nụ cười của ta cứng lại trên mặt.

Chúng ta...?

"Đợi đã, ngươi cũng không dọn đi sao?"

Ôn Nghiễn Thư quay đầu lại, vẻ mặt đầy vẻ đương nhiên:

"Mẫu thân còn, không nên đi xa. Ta tất nhiên phải ở cùng tiểu nương rồi."

Cả người ta như bị rút hết sức lực, ngã phịch ra sau.

Quên mất mình đang ngồi trong xe ngựa, suýt chút nữa đầu ta đã đập vào vách ngăn.

May mà Ôn Nghiễn Thư nhanh tay đỡ lấy ta.

Trong khoảnh khắc, hương thơm gỗ trầm từ người hắn tràn ngập khắp không gian quanh ta.

Theo lý, ta nên lập tức đẩy hắn ra.

Nhưng lúc này, toàn thân ta đã kiệt quệ, không còn chút sức lực để phản kháng.

Giống như con ếch đang bị đun trong nước ấm, dần dần mất đi ý chí.

Từ trên cao, ta nghe thấy tiếng thở dài của Ôn Nghiễn Thư:

"Tiểu nương, hôm nay ngoan lắm..."

Bỗng nhiên, ta nảy ra một ý nghĩ.

"Ngươi cố ý sao."

Cánh tay đang ôm lấy ta của Ôn Nghiễn Thư khựng lại, hắn buông ra một tiếng nghi vấn ngắn gọn:

"Hử?"

Ta nhắc lại:

"Ngươi đã cố ý, hôm đó."

Hắn phản ứng, rồi bật cười:

"Bị người phát hiện rồi à."

Ta đưa tay bịt tai, nhắm mắt lại, muốn cách ly khỏi thế giới này.

Được, được rồi, ngươi không định giả vờ nữa, phải không?

Vậy thì ta sẽ giả vờ, giả vờ c.h.ế.t. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play