Chỉ nghe thấy một tiếng cười nhẹ:
"Tiểu nương nhìn ta đến ngây người rồi sao?"
Nếu cẩn thận lắng nghe, ta có thể nhận ra sự bỡn cợt trong giọng nói của nàng.
Nhưng lúc này ta chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ ngợi.
Vừa lấy lại tinh thần, những gì ta nghe thấy ở phòng Ôn Nghiễn Thư lại vang vọng bên tai.
Ta bấm vào lòng bàn tay, ép bản thân phải tỉnh táo trở lại.
Không thể nhắc đến chuyện canh giải rượu, nếu nói ra, ta ắt sẽ phải nhắc đến Ôn Nghiễn Thư, và chuyện ta đứng ngoài phòng hắn sẽ không thể giấu được.
Nghĩ vậy, ta lợi dụng ánh sáng mờ ảo nơi cửa, lặng lẽ đặt chiếc khay gỗ lên bàn nhỏ bên cạnh.
Làm xong, ta mới luống cuống nói:
"Thiều nhi, ta vừa mơ thấy một cơn ác mộng, nằm mãi không ngủ được liền nghĩ đến việc qua đây ngủ cùng con có lẽ sẽ tốt hơn."
"Vậy thì tiểu nương mau lên giường đi, đừng để bị lạnh."
Đôi mắt Ôn Nghiễn Thiều khẽ cong lên, nàng nhích người sang một bên chừa cho ta chỗ nằm.
"Ừ."
Ta cởi áo ngoài, mặc một bộ áo ngủ trắng khá mỏng, rồi leo lên giường dưới ánh nến lờ mờ.
Vừa chui vào chăn, hương hoa nhài càng nồng nàn hơn, xen lẫn một chút hương cơ thể ngọt ngào của thiếu nữ, tựa như trái cây chín mọng, thơm ngát quyến rũ.
Một đôi tay mềm mại chạm lên eo ta.
"Nói mới nhớ, từ năm mười hai tuổi khi tách phòng, ta cũng đã lâu rồi không được ngủ cùng tiểu nương."
Ôn Nghiễn Thiều vừa nói, vừa nhích người lại gần hơn.
Nàng co đôi chân dài lại, đầu vùi vào vai ta, giống như một chú cún nhỏ, cọ cọ rồi hít hà. Mái tóc mềm mại của nàng khẽ bay, khiến mặt ta ngứa ngáy.
"Ta nhớ hồi nhỏ, ta thích nhất là được tiểu nương ôm ngủ, chỉ có ngửi thấy mùi hương trên người tiểu nương ta mới ngủ yên giấc."
Nghe nàng nói, ta cũng bất giác nhớ lại dáng vẻ thuở nhỏ của nàng.
Nhỏ bé, khuôn mặt tròn trịa như một viên bánh tuyết trắng.
Có lẽ vì biến cố của gia tộc, hồi đó nàng thường ngủ không yên, thường xuyên giật mình tỉnh giấc vì ác mộng. Mãi sau khi được ta ôm vào lòng ngủ mới đỡ hơn.
Thời gian thấm thoát trôi qua, bảy năm đã vụt mất, tiểu cô nương ngày nào giờ đã trở thành thiếu nữ yêu kiều.
Vừa cảm thán, lòng ta vừa mềm nhũn, dịu dàng vô cùng.
Ta rút tay khỏi chăn, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng như những ngày trước, khẽ ngâm nga vài câu hát ru.
Chẳng bao lâu, cơn buồn ngủ đã xâm chiếm cả người, ta khẽ thì thầm:
"Ngủ đi thôi, Thiều nhi..."
Nói xong ta nhắm mắt lại, kết thúc một ngày đầy nỗi hoảng sợ.
Trong ánh nến mờ ảo, đôi mắt Ôn Nghiễn Thiều ánh lên vẻ rực rỡ.
Khi người bên cạnh đã bắt đầu thở đều, nhịp thở nhẹ nhàng và dài dần, nàng lặng lẽ lấy ra từ dưới người một cuộn tranh đang mở dở.
Trên tờ giấy tuyên trắng muốt là hình ảnh một thiếu nữ có dung mạo đáng yêu nằm nghiêng trên ghế mỹ nhân. Một nốt ruồi đỏ rực đầy quyến rũ nằm ngay dưới đôi mắt ngây thơ của nàng, dường như đối ứng với những đóa đỗ quyên màu tím đỏ rực rỡ đang nở rộ sau lưng. Toàn bộ bức tranh vừa mang nét thuần khiết, vừa phảng phất vẻ yêu mị.
Ôn Nghiễn Thiều cúi đầu, lặng lẽ ngắm nhìn bức tranh một lát rồi cẩn thận cuộn lại, đặt vào chiếc rương gỗ cạnh giường.
Sau đó, ánh mắt nàng dừng lại trên khuôn mặt đang say ngủ của người bên cạnh, trong đôi mắt nàng lúc này lộ ra sự u tối không thể thấy được vào ban ngày.
Rồi ngón tay nàng khẽ run rẩy, chạm lên nốt ruồi đỏ dưới mắt phải của thiếu nữ.
Một lúc lâu sau, nàng khẽ thở dài.
Sáng hôm sau, vào giờ Mão, ta giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm trên trán.
Thật quá hoang đường...
Tại sao ta lại mơ thấy một giấc mơ... không thể chịu nổi như vậy?
Bên tai, dường như tiếng thở gấp gáp trầm thấp của thiếu niên trong mơ vẫn còn vang vọng.
Chắc chắn là do những gì ta nghe thấy ngoài phòng Ôn Nghiễn Thư đêm qua!
Ta khẽ vỗ vào má mình, cảm nhận được hơi nóng bừng lên. Trong lòng ta, cảm xúc lẫn lộn như đang chìm vào một mớ hỗn độn.
Sau một lúc lâu, ta thở ra một hơi dài.
Thôi, chỉ là một giấc mơ, mà giấc mơ thường trái ngược với thực tế.
Tự trấn an bản thân, ta nhẹ nhàng bước qua Ôn Nghiễn Thiều rồi xuống giường, nàng vẫn đang còn say giấc. Ta mặc áo ngoài vào và nhấc bát canh giải rượu lên.
May mắn thay, Ôn Nghiễn Thư - người thường dậy sớm, hôm nay lại có được một giấc ngủ muộn hiếm hoi. Dù nguyên nhân có là gì, ta chỉ cầu mong hắn không bất ngờ mở cửa ra mà nhìn thấy ta.
Còn chuyện đêm qua, ta xem như mình đã điếc.
Sự căng thẳng trong người chỉ thực sự tan biến khi ta bước vào phòng và cài chốt cửa lại.
Ta bắt đầu suy nghĩ, vì sao Ôn Nghiễn Thư lại gọi tên ta trong lúc cao trào như vậy.
Nghĩ kỹ lại, từ năm hắn mười tuổi, khi dẫn theo muội muội đến nương tựa ta, người mà hắn tiếp xúc nhiều nhất chỉ có ta và Ôn Nghiễn Thiều. Thời gian còn lại đều dành cho việc dùi mài kinh sử để chuẩn bị cho khoa cử.
Thời gian dài như vậy, có lẽ trong lòng hắn đã nảy sinh một sự phụ thuộc vào ta.
Thêm vào đó, hắn đang ở tuổi mới chớm hiểu chuyện tình cảm, nhất thời mất tự chủ cũng là chuyện dễ hiểu.
Càng nghĩ, ta càng cảm thấy lý do này hợp lý.
Vậy nên, có lẽ ta nên giữ khoảng cách với hắn một thời gian, có thể sẽ tốt hơn.
Ngoài ra, ta cũng cần nhắc nhở hắn nên kết giao với những cô nương đồng trang lứa.
Trong bữa sáng, ta vô thức dùng đũa khuấy nhẹ chén cháo, lòng thầm nghĩ cách để nói với huynh muội họ về ý định rời khỏi nhà một thời gian.
Không thể quá đột ngột và cứng nhắc, nếu không, sẽ khó che giấu được ánh mắt dò xét của họ.
Ta vắt óc suy nghĩ lý do, thì Ôn Nghiễn Thư đặt chén xuống và nhẹ nhàng gọi:
"Tiểu nương."
Tiếng gọi này thoáng chốc trùng khớp với tiếng thì thầm đêm qua, khiến ta bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, mặt không kìm được mà nóng bừng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT