Harry khóc đến khản cả giọng, cổ họng đau nhói và cái bụng rỗng tuếch khiến cậu ngoài việc khóc lóc ra thì chỉ có thể uất ức trừng cánh cửa và có vẻ không hề có ý định tìm người giúp. Cũng đúng, dù sao thì trẻ con mà, đâu thể cùng lúc suy nghĩ quá nhiều thứ được.
“Alohomora!”
Chợt một thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, cửa đột ngột bị mở ra, Harry ngừng khóc ngơ ngác ngẩng đầu.
Ngay giây phút đó, cả thế giới xung quanh cậu dường như đều là hắc ám, chỉ duy nhất mình hắn là tỏa sáng rực rỡ. Harry biết đây là ai, là người đó, người luôn xuất hiện vào mỗi buổi tối!
“Ngài Ma!!! Ngươi thật sự xuất hiện!!! Ngươi thật sự đến cứu ta!!!”
Bé con vui vẻ đến quên cả khóc gấp gáp nhào vào lòng Snape, khóe môi khô nứt liên tục reo lên. Snape mặc dù đang giận tung trời nhưng vẫn không thể nào cưỡng lại trước cái ôm của bảo bối nhà mình, nhưng…
“Khoan đã… Em gọi ta là cái gì?”, Snape khó hiểu hỏi.
Bé con nghe được người kia hỏi mình liền ngẩng đầu khỏi ngực hắn, nơi mà cậu đang dụi lấy dụi để, cong mắt trả lời, “Là Ngài Ma đó! Con ma bay qua bay lại không có cái chân đó!”
Snape đen mặt gằn từng chữ, “Vì sao lại-là-ma?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT