Lý Đông sinh ra vào cuối thập niên 80, thế hệ bố mẹ anh đều đã trải qua rất nhiều gian khổ. Đến khi được sắp xếp vào làm việc trong các cơ quan nhà nước, họ liền coi công việc viên chức là cái "bát sắt" ổn định nhất trên thế giới.
Cũng vì thế mà sau khi Lý Đông tốt nghiệp đại học, anh cũng bị cha mẹ xúi đi thi công chức.
Cứ như thế, bạn gái quen hơn một năm trong trường nói chia tay.
Nguyên nhân là vì gia đình cô gái không hài lòng bởi Lý Đông không có chí tiến thủ. Chỉ là một viên chức cấp thấp, không thể mang lại cuộc sống mà con gái họ mong muốn.
Bạn gái cũng không phải không cho Lý Đông cơ hội lựa chọn. Cô ấy hỏi anh: “Nghe lời cha mẹ thi công chức, hay nghe lời em, chúng ta cùng ra Bắc lập nghiệp?” Cô còn nói: “Bây giờ làm gì mà không hơn công chức? Nhà anh có quan hệ không? Có thể thăng chức được không? Ba năm tới, anh có mua nổi nhà ở thành phố cấp 1 không?”
Lúc đó, Lý Đông còn trẻ, anh nghĩ sao bạn gái lại thực dụng đến vậy?
Phải mua nhà ở thành phố cấp 1, còn những nơi khác như huyện nhỏ thì không thể sống sao?
Vậy là họ chia tay. Anh theo kỳ vọng của cha mẹ, thi đỗ công chức ở huyện. Rất nhanh sáu, bảy năm trôi qua, nhà ở huyện đã mua được, nhưng anh lại liên tục thất bại trong các cuộc hẹn hò.
Có hai nguyên nhân: là Lý Đông không thích cô gái được giới thiệu, và ngược lại, họ cũng không thích anh.
Cha mẹ anh lo lắng, hối hận vì không giữ được cô bạn gái xinh đẹp, giỏi giang ngày xưa của anh.
Họ nghĩ nếu hai người cưới nhau lúc đó, giờ này con của họ cũng đã vào tiểu học.
Riêng Lý Đông thì lại khá thản nhiên, không hề nóng ruột. Có hai lý do: thứ nhất, càng lớn anh càng hiểu rõ bản thân có những gì, thứ hai, anh không thể yêu đương vì giới tính của mình.
Điều mà anh lo lắng không phải là chuyện ứng phó với các buổi hẹn hò, mà là làm sao để công khai với cha mẹ. Anh nghe nói ngày 11 tháng 10 là Ngày công khai giới tính quốc tế, vì vậy anh dự định sau kỳ nghỉ dài sẽ "come out".
Khi kỳ nghỉ 11 sắp đến, các buổi mai mối lại liên tục xuất hiện khiến Lý Đông thấy chán ngán.
Không chỉ cha mẹ, người thân, bạn bè thay nhau giới thiệu các cô gái, mà đến cả sếp, đồng nghiệp, thậm chí cả bố mẹ của ồng nghiệp cũng bắt đầu giới thiệu đối tượng cho anh.
Lý Đông năm nay đã ngoài ba mươi, cao gầy, mặt mũi tuấn tú.
Dù sống ở thành phố hạng hai, hạng ba, nhưng anh vẫn có nhà, có xe, thuộc kiểu " chàng trai tinh anh", khiến những cô gái bình thường không dám tiếp cận vì sợ không xứng với anh.
Những ai không quen biết Lý Đông thường nghĩ rằng mỗi ngày anh kết bạn ít nhất với mười số WeChat từ các cô gái.
Nhưng thực tế thì không phải vậy.
Lý Đông luôn độc thân, không kết bạn WeChat với cô gái nào. Mỗi lần hẹn hò mai mối, anh giải quyết luôn trong ngày, tuyệt đối không bao giờ để qua đêm.
Ý là, ngay buổi đầu tiên anh đã thể hiện rõ rằng cả hai không hợp.
Nhưng anh vẫn kiên nhẫn đi ăn, đi chơi cùng đối phương.
Đó là tính cách của Lý Đông, vô tư, dễ tính, mềm mỏng, kiên nhẫn. Anh tự hài lòng với cuộc sống của mình. Thay vì nghiên cứu chứng khoán hay quản lý tài sản, anh thích dành thời gian để trồng các loại hoa hoa cỏ cỏ.
Nhưng các cô gái cho rằng đó là dấu hiệu của việc thiếu chí tiến thủ, vì thế không ít người trong số đối tượng xem mắt chẳng có ấn tượng tốt gì với Lý Đông.
Họ nghĩ rằng có khả năng kiếm tiền mới là điều quan trọng nhất, còn vẻ bề ngoài đẹp trai thì chẳng có ý nghĩa gì.
Gần đây, cơ quan của anh có một cô gái trẻ mới đến. Lý Đông không lay chuyển được sự thúc giục của cấp trên, chỉ có thể chủ động xin số WeChat của cô ấy. Anh nghĩ, sau này gặp nhau thường xuyên, dù sao cũng là đồng nghiệp, thêm bạn bè trên WeChat cũng chẳng có gì to tát.
Sau khi kết bạn, họ trò chuyện vài câu, anh phát hiện cô gái ấy chưa có ý định tìm bạn trai, điều này khiến Lý Đông thở phào nhẹ nhõm.
Rồi anh nhận ra cô gái này khá thú vị, suốt ngày chia sẻ những thứ kỳ kỳ quái quái. Có một vài thứ rất thú vị, nhưng cũng có một vài thứ khiến người khác cảm thấy "khó đỡ."
Trong kỳ nghỉ Quốc khánh, cô ấy đã đăng một trạng thái trên vòng bạn bè: "Những cuốn sách từng khiến chúng ta khóc ròng!" kèm theo là hình ảnh một danh sách sách.
Lý Đông không ngờ cô ấy lại là người mê đọc sách, nhìn qua danh sách có đề mục xuyên sách này trông cũng khá hay ho.
Trong kỳ nghỉ, để tránh né việc mai mối, Lý Đông quay trở về căn hộ của mình, từ ngày mùng 1 đã nhốt mình ở trong phòng không ra ngoài.
Cuộc sống của một người đàn ông độc thân có phần buồn tẻ, nên khi nhìn thấy danh sách sách cô gái đăng, anh đã quyết định đọc thử.
Chẳng mấy chốc, anh phát hiện đó là một tiểu thuyết đam mỹ. Tuy nhiên, chỉ cần đọc vài dòng, Lý Đông đã nhận ra đây chắc chắn là do một nữ tác giả viết. Điều này rõ ràng quá, ngay cả khi nhân vật nam chính là đồng tính, phong cách cũng không giống như trong truyện này viết.
Tiếp theo là cốt truyện và nhân vật khiến Lý Đông phải lắc đầu.
Nhân vật thụ chính trong truyện giống như một người không có nhân quyền mà chỉ là một món đồ.
Chuyện tình giữa nhân vật chính và người yêu tệ bạc của mình khiến Lý Đông đọc đến phát cáu.
Nhân vật chính bị đối xử như một món đồ chơi, đưa cho hết người này đến người kia, nhưng vẫn yêu sâu đậm tra công, chỉ vì người đó từng vô tình cứu cậu ta một lần.
"..." Lý Đông tự hỏi, loại cốt truyện này cảm động ở chỗ nào?
Anh cố gắng đọc tới đoạn kết, hy vọng sẽ thấy nhân vật chính cuối cùng cũng trả đũa. Nhưng không, kết thúc lại là một cái kết hạnh phúc cho cả hai... Lý Đông tức giận, lật lại những trang trước để xem liệu nhân vật chính có trả thù không.
Sau khi lướt qua, anh tức muốn ngất, cả cuốn truyện này chẳng có đoạn nào "ngược"tra công. Gần chương cuối, nhân vật thụ chính vẫn bị đối xử tệ.
Bỏ qua cuốn truyện đó, Lý Đông tiếp tục đọc cuốn khác.
Hai giờ sau, anh đã đọc xong cuốn tiểu thuyết thứ hai mà không bỏ sót chữ nào.
"Tiểu Yến, cho anh hỏi chuyện này..." Lý Đông gõ vài dòng tin nhắn trên WeChat nhưng rồi vẫn xóa đi, thay vào đó anh lên diễn đàn để bày tỏ sự bực bội.
"Cuốn sách XXX này là thứ gì vậy? Nhân vật chính chẳng có chút tư tưởng tự lập nào cả. Cậu ta có phải tự coi mình thành một con chó không? Công đối xử tệ với cậu ta như vậy mà vẫn yêu, lại còn kết thúc hạnh phúc nữa? Tôi nghĩ không phải truyện có vấn đề, thì là tác giả có vấn đề!"
Bình luận:
Lầu 1: Đây là ngược văn cổ điển, cốt truyện kiểu tra công tiện thụ là đặc sản của tác giả. Nếu tâm lý bạn không đủ vững thì không nên đọc.
Lầu 2: Ha ha, tôi đã đọc cái danh sách kia, nói thật cho bạn biết, đây là một phần trong chuỗi các tác phẩm tra công tiện thụ của tác giả, tác phẩm sau còn ngược hơn tác phẩm trước. Nếu bạn không thích, tốt nhất đừng nên đọc. Có người đọc xong vẫn nhớ mãi mà cho tên tác giả vào danh sách đen đó.
Đáng tiếc Lý Đông không đọc được những bình luận này vì ngay sau khi đăng bài, anh tiếp tục tìm đọc những cuốn khác.
Anh tức giận đến mức muốn tìm một cuốn truyện mà nhân vật chính sau khi bị ngược đãi sẽ phản công mạnh mẽ, cho kẻ tệ bạc thấy được sự lợi hại của mình.
Anh rất muốn tìm thấy một quyển mà sau khi tiểu thụ bị ngược thảm thì quay lại phản kích, ngược cho tra công lên bờ xuống ruộng.
Anh không cần vai chính thụ quá mạnh mẽ, nhưng ít nhất cũng đừng giống như bánh bao, để mặc cho người ta nắm bóp.
Con người không phải nên tự cường, tự lập hay sao?
Dù trong cuộc sống hay tình yêu, nếu không thể đạt được điều mình muốn thì nên từ bỏ, sao phải tự biến mình hèn mọn như một con cho, lúc ấy sẽ càng chẳng có ai yêu.
Lý Đông tự nhủ mình đang quá nghiêm túc, dù sao chỉ là một đống tiểu thuyết mạng. Dù nhân vật chính có bị ngược, hay người yêu có tệ bạc đến đâu, thì cũng chỉ là hư cấu, không phải thật.
Nhưng đã đọc nhiều cuốn như vậy, dù anh có cố gắng trấn an bản thân thế nào, vẫn cảm thấy tức tối đến mức muốn phát điên.
Trong mỗi cuốn truyện, anh chỉ muốn bóp cổ nhân vật chính và hét lớn: "Cái kẻ tệ bạc đó có gì tốt? Cậu có thể tìm người tốt hơn hắn ta gấp trăm lần, tại sao lại cứ cố chấp với hắn?"
Nhân vật thụ chính thường rất hoàn hảo, đẹp trai, có công việc tốt, thậm chí có những người còn là phú nhị đại (con nhà giàu). Thế mà chỉ cần yêu đương vào là họ liền biến thành những kẻ ngốc nghếch, hèn mọn.
Nói vậy không phải để hạ thấp nhân vật chính, mà Lý Đông chỉ là đang nói ra sự thật.
Anh nghĩ thầm, nếu mình có vài chục triệu, chắc chắn đã chu du khắp thế giới, tận hưởng cuộc sống, chứ chẳng cần phải dây vào mấy chuyện tình yêu vô nghĩa nữa.
Tóm lại, sau khi đọc xong, anh chỉ cảm thấy một bụng hậm hực.
Vào buổi tối cuối cùng của kỳ nghỉ, Lý Đông đi ngủ với tâm trạng đầy u uất.
Lúc sắp ngủ, anh gọi điện thoại về nhà, trò chuyện với cha mẹ suốt nửa giờ.
Trong lúc nói chuyện, anh đột nhiên cảm thấy mí mắt giật giật, thế là anh liền kết thúc cuộc gọi.
Trong cơn mơ mơ màng màng, Lý Đông nghe thấy tiếng gọi: “Nhị thiếu, nhị thiếu, sao anh lại ngủ ở đây? Đại thiếu đang tìm anh khắp nơi đấy!”
Anh nghĩ mình đang nằm mơ, đại thiếu nhị thiếu gì chứ, cũng không phải đang đóng phim.
Ký ức mạnh mẽ bỗng nhiên ùa về, khiến Lý Đông mở to mắt. Anh nhìn thấy mình đang ở một nơi rất xa hoa trụy lạc, cả người lập tức ngồi thẳng lên.
Anh tự hỏi: “Mình là ai? Mình đang ở đâu? Mình đang làm gì?”
“Nhị thiếu.” Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Lý Đông, khiến anh giật nảy người.
“Ai vậy…” Lý Đông từ cơn mơ tỉnh dậy, mở to mắt nhìn, trong vài giây, anh buột miệng thốt lên: “Tôn Hằng?"
“Đúng vậy, chính là tôi.” Tôn Hằng cười nói: “Nhị thiếu, sao thế? Còn chưa uống đủ sao?” Anh ta chỉ vào một ghế lô: “Đại thiếu đang tìm anh. Nói anh sao lâu như vậy còn chưa đến, không phải bị rơi xuống hố rồi chứ?”
“……” Mẹ kiếp.
Lý Đông lén véo đùi mình, đau đến mức mặt anh nhăn nhó. Thì ra là thật, nhưng sao mình lại trở thành nhân vật nhị thiếu trong sách chứ?
Cuốn sách này mới vừa được anh đọc mấy ngày trước, Lý Đông nhớ rõ ràng, ngay cả nhân vật phụ như Tôn Hằng cũng chưa quên.
Anh chưa từ bỏ ý định hỏi Tôn Hằng: “Đại thiếu tìm tôi làm gì?” Đây là một lời thoại trong sách.
Nếu mọi thứ đều là thật, Tôn Hằng sẽ nói: “Việc này, tạm thời không thể nói cho anh biết. Đại thiếu đã chuẩn bị một món quà sinh nhật bất ngờ cho anh.”
Món quà bất ngờ đó là một chàng trai rất giống với ánh trăng sáng của vai phụ ác độc, tên là Hề Tinh Linh.
Trong truyện, ban đầu Hàn Duật Bạch cho rằng Hề Tinh Linh là một món đồ chơi được mua bằng tiền. Vậy là anh ta nhân món quà này một cách sảng khoái.
Rất nhanh, Hàn Duật Bạch nhận ra, người mà anh ta coi là món đồ chơi lại yêu anh trai mình.
Tác giả ngược văn đã miêu tả Hàn Duật Bạch là một người quái đản, thô bạo, mỗi ngày đều tìm cách tra tấn Hề Tinh Linh, thậm chí còn quay video chia sẻ với anh trai.
Sau đó, sự ngược đãi càng ngày càng trở nên quá mức, tên kia còn mời bạn của mình cùng chơi Hề Tinh Linh.
Theo logic của tác giả, tra nam Hàn Thiên Lâm vì thấy Hề Tinh Linh quá ngoan, bị dày vò quá ác nên mới động lòng thương, đưa Hề Tinh Linh về bên mình.
Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc ở đó.
Dù Hề Tinh Linh tạm thời trở về với tra nam nhưng vẫn bị em trai biến thái của Hàn Thiên Lâm dày vò, gọi đến bảo đi như một sai vặt miễn phí.
Lý Đông thật sự không đành lòng nhớ lại.
Hiện tại, anh đang rất hoang mang nhưng vẫn cố gắng biểu hiện ra vẻ mặt bình tĩnh, không để sự sợ hãi thể hiện ra ngoài.
“Vậy thì đi thôi.” Lý Đông nói theo bản năng, nhanh chóng tiến vào thiết Lập phú nhịn đại của Hàn Duật Bạch: “Quà sinh nhật gì mà bí ẩn thế? Anh tôi đang làm cái quỷ gì vậy?”
Tôn Hằng cười đáp: “Hắc hắc, anh đến đó chẳng phải sẽ biết ngay sao.”
Vì thế, Lý Đông đi trước. Vóc dáng thân thể này cao và gầy, ăn mặc lại giống như một tên trộm chó. Trong sách miêu tả, anh xuất thân từ một gia đình giàu có, khuôn mặt đẹp trai, trẻ tuổi, có tiền, là một phú nhị đại nổi tiếng trong vòng.
Cảnh xuất hiện đầu tiên của Hàn Duật Bạch trong truyện là cảnh anh đá cửa, đụng ngã người phục vụ.Lý Đông thì đương nhiên không giống, anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lúc đụng phải người phục vụ, đối phương cuống quýt xin lỗi, anh chỉ vẫy tay để đối phương đi làm việc tiếp.
Tôn Hằng đi ở phía sau anh thầm nghĩ: “Có vẻ như hôm nay tâm trạng của vị tiểu gia này không tồi.”
Ngồi trong ghế lô, phần lớn đều là bạn bè của Hàn Thiên Lâm. Họ biết Hàn Thiên Lâm rất yêu thương người em trai Hàn Duật Bạch này, nên tất cả đều lên tiếng chào hỏi.
“Nhị thiếu đến rồi, lại đây ngồi.”
“Duật Bạch, chỗ này.”
Nhìn thấy em trai yêu quý của mình, Hàn Thiên Lâm vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu cho Lý Đông đến ngồi.
“Anh.” Lý Đông gọi, nhìn Hàn Thiên Lâm, đại boss lớn nhất trong sách. Anh nhớ rõ, ngoài Hàn Duật Bạch vẫn bình an vô sự ra, tất cả những người từng chơi qua Hề Tinh Linh đều có kết cục rất thảm hại.
Khi Lý Đông đi qua, anh liếc mắt nhìn qua người bên cạnh Hàn Thiên Lâm. người kia ăn mặc thời thượng, trang điểm tinh tế, ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Hàn Thiên Lâm.
Khi thấy Lý Đông bước vào, biểu cảm của Hề Tinh Linh lập tức sáng lên, ánh mắt lấp lánh như có hai ngọn lửa cháy rực.
“Nhị thiếu.” Hề Tinh Linh, nhân vật nam chính trong sách, là một người yêu đương mù quáng, lại có chút thơ mộng. Trong sách, anh ta ngày ngày mong mỏi được gần gũi với Hàn Thiên Lâm, nhưng Hàn Thiên Lâm lại không chấp nhận tình cảm của anh ta, còn trực tiếp giao anh ta cho em trai mình.
Hề Tinh Linh ủy khuất mà đáp ứng, hiện tại thấy Lý Đông, cậu ta chỉ có thể nhiệt tình chào đón.
“Đại ca, cái này…” Lý Đông nhìn thấy nam chính thì rất bất ngờ: “Thần ca đã trở lại?” Nghe nói nam chính và Hàn Duật Bạch trong sách trông rất giống nhau, nhưng anh chỉ thấy nam chính rất thu hút, cả người toát ra một hơi thở như đang nói mau tới thao tôi.
“Em nhìn kỹ hơn đi,” Hàn Thiên Lâm cười nói với vẻ thú vị.
“Không đúng, cậu ta không phải Thần ca.” Lý Đông híp mắt, sau đó bĩu môi tỏ vẻ không hứng thú: “Anh gọi em lên đây làm gì?” Anh ngồi xuống bên cạnh Hàn Thiên Lâm, cách Hề Tinh Linh một ghế.
“Haha.” Hàn Thiên Lâm cười vài tiếng, nói: “Sao vậy? Thấy không phải là A Thần nên em không có hứng thú sao?” Hàn Thiên Lâm rất rõ người em trai mình yêu thích là ai.
Lý Đông nhìn Hề Tinh Linh, nghĩ thầm, loại phiền phức này mình cũng không cần. Nhưng anh là người mềm lòng, nếu từ chối nhận Hề Tinh Linh, có thể Hàn Thiên Lâm sẽ đưa cậu ta cho người khác.
Lý Đông đối với nam chính chỉ là cảm thấy không vui vì sự mù quáng của người này. Đọc truyện mấy ngày qua, anh thực sự có xúc động muốn nhảy vào trong sách để dạy dỗ lại nhân vật nam chính và tra công.
Nhưng làm một thanh niên, mọi sự kích động chỉ là nhất thời.
Hiện tại, khi thực sự đã ở trong cuốn sách, Lý Đông chỉ cảm thấy hoang mang và bối rối, như bị sét đánh giữa trời quang.
Mình còn có thể quay về thế giới thật tiếp tục làm người bình thường không?
“Thất thần gì vậy? Còn không tự giác chút?” Hàn Thiên Lâm thấy em trai im lặng, liền quay sang liếc Hề Tinh Linh: “Tôi gọi cậu đến đây để làm gì, chính cậu cũng rõ ràng. Nếu làm được thì tiếp tục, không làm được thì lập tức biến đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Anh Thiên Lâm, nhị thiếu có vẻ không thích tôi…” Hề Tinh Linh nói, dù sao thì từ lúc Hàn Duật Bạch đến cũng chỉ nhìn cậu ta một cái, sau đó còn lộ vẻ ghét bỏ.
“Bang!” Hàn Thiên Lâm trở tay tát một cái, khiến Lý Đông ở một bên nhìn thôi cũng thấy đau: “Không thích thì phải làm cho nó thích cậu. Cậu ngay cả việc này cũng không làm được thì ai sẽ thích cậu?”
Từ góc độ của Lý Đông nhìn Hề Tinh Linh, chỉ thấy cậu ta ôm mặt, hít thở sâu một hơi, cũng kêu đau một tiếng.
“Còn nữa, anh không phải là từ cậu được gọi, cậu chỉ là một món đồ chơi thôi, tự nhìn rõ thân phận của mình đi” Hàn Thiên Lâm lạnh lùng nói: “Một con vịt con cầu thao thôi, còn có tư cách kiêu ngạo sao?.”
“Thực xin lỗi…” Hề Tinh Linh bị đánh cho mặt sưng đỏ "Đại thiếu, lần sau tôi không dám nữa." trên nửa bên mặt vẫn còn vết năm ngón tay vậy mà cậu ta vẫn có thể mỉm cười: “Đại thiếu, nếu cảm thấy chưa đủ, thì hãy thưởng cho tôi thêm một cái tát nữa cũng không sao.”
Lý Đông chứng kiến cảnh này, trong lòng chỉ cảm thấy kinh ngạc.
“Xuy, ở đây có chỗ cho cậu nói chuyện sao?” Hàn Thiên Lâm mắng: “Đem miệng của cậu đóng lại, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt dâm đãng như vậy, tôi không thích đàn ông.”
Sau khi mắng Hề Tinh Linh, Hàn Thiên Lâm quay sang nhìn em trai: “Người này không có gì tốt, chỉ có vẻ bề ngoài tạm được. Nếu em không thích, anh sẽ bảo cậu ta cút ngay.”
Lý Đông còn chưa kịp nói gì, thì Hề Tinh Linh vừa bị mắng đã tức giận: “Đại thiếu…” Cậu ta chỉ muốn thử thái độ của nhị thiếu, không phải chống đối.
“Bang!” Hàn Thiên Lâm lại tát một cái vào bên mặt kia của Hề Tinh Linh: “Chúng ta hai anh em nói chuyện, cậu lắm miệng cái gì! Quỳ xuống! Còn dám nói nữa, có tin tôi bảo người thay phiên nhau thao cậu không!”
Lý Đông nhìn Hề Tinh Linh quỳ xuống, bả vai run bần bật, rõ ràng là rất sợ Hàn Thiên Lâm sẽ nói được thì làm được.
Lý Đông thở dài trong lòng. Theo như trong sách, Hề Tinh Linh là một thanh niên mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học không lâu. Cậu có ngoại hình tuấn tú, đang làm việc tại công ty thiết kế thuộc Hàn thị, có triển vọng rất lớn.
“Cậu thật là một tên đê tiện, chỉ nhìn thôi đã thấy phiền.” Hàn Thiên Lâm bực bội một bên kéo kéo cà vạt của mình, một bên oán giận với em trai: “Anh chỉ vô tình cứu cậu ta một lần, kết quả lại bị cậu ta bám riết như cao da chó, không thể nào dứt ra được.” Gần đây, cậu còn vào công ty Hàn thị làm việc, khiến thái độ của Hàn Thiên Lâm với cậu ngày càng tệ.
“Anh, anh đánh mặt cậu ta thành như vậy, em làm sao còn có thể hạ miệng được nữa?” Lý Đông không quá quan tâm oán trách một cậu, nhìn qua anh không phải đang đau lòng cho Hề Tinh Linh mà chỉ xót cho gương mặt giống bạch nguyệt quang kia.
“Em không nói sớm, anh còn tưởng em không có hứng thú.” Hàn Thiên Lâm rất thương yêu Hàn Duật Bạch, nghe vậy, hắn lập tức nói: “Người này cho em, muốn chơi thế nào thì chơi, không cần khách khí. Cậu ta thật sự là một tên tiện nhân, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc để đàn ông thao.” Vì mình không thích đàn ông, Hàn Thiên Lâm liền nghĩ đến việc nhét tên tiện nhân này cho em trai mình.
Lý Đông nhớ rằng Hàn Thiên Lâm là một thẳng nam, chưa bao giờ có quan hệ với đàn ông, trước khi tiếp xúc với Hề Tinh Linh, hắn chỉ cùng phụ nữ lên giường.
“Ừ, em đã hiểu.” Lý Đông có vẻ không kiên nhẫn, ra hiệu cho Hề Tinh Linh đứng lên: “Lại đây, ngồi bên cạnh tôi.” Anh lo nếu Hàn Thiên Lâm lại tức giận, sẽ không ngần ngại tát thêm cho Hề Tinh Linh một bạt tai.
“Đi, ngồi lên đùi.” Hàn Thiên Lâm thêm một câu.
Lý Đông: “……”
Khi ôm Hề Tinh Linh vào lòng, thật ra Lý Đông cảm thấy trong lòng có chút xúc động.
Dù sao anh cũng là một người cấm dục, quanh năm không chạm vào đàn ông, người trẻ tuổi lại dồi dào tinh lực, nên đôi khi cũng không tránh khỏi cảm giác kích thích.
Lại nói Hề Tinh Linh có ngoại hình tuấn tú, làn da trắng nõn, mặc dù tính cách rất tiện, nhưng điều kiện ngoại hình lại rất tốt.
“Nhị thiếu.” Giọng nói của Hề Tinh Linh rất dễ nghe, có vẻ nhút nhát và sợ sệt: “Đại thiếu bảo tôi hôn ngài, có được không?”
Khi Lý Đông đang ngẩn ngơ, Hàn Thiên Lâm lại hạ lệnh, yêu cầu Hề Tinh Linh chủ động phục vụ em trai mình.
Lý Đông hơi ngạc nhiên, rồi nói: “Trước mặt công chúng thì nên giữ mặt mũi.” Anh ôm lấy eo Hề Tinh Linh, cảm nhận được sự mềm mại dưới bàn tay, trêu đùa: “Để khi nào về phòng thì hôn.”
Hàn Thiên Lâm: “Vậy thì đừng chờ, mau đi đi.” Hắn nói một chút với bạn bè, để em trai mình đi tìm niềm vui.
Lý Đông gật đầu với Hàn Thiên Lâm, sau đó nhéo cằm Hề Tinh Linh, hôn lên bên má bị đánh của cậu ta “Chúng ta đi, đừng quấy rầy đại ca.”
"Này" Hàn Thiên Lâm liếc nhìn Hề Tinh Linh một cái, “Phục vụ em trai tôi cho tốt. Nếu làm nó không vui, cậu biết tôi sẽ không nương tay với cậu đâu.”
Hề Tinh Linh lập tức cười nói: “Đại thiếu, tôi đã biết, tôi sẽ hầu hạ nhị thiếu thật tốt.” Nói rồi cậu ta nhìn Hàn Thiên Lâm với ánh mắt đầy lưu luyến.
Cậu ta hy vọng Hàn Duật Bạch có thể ở lại lâu hơn, nhưng điều này không có khả năng.
Khi chưa thấy được Hàn Duật Bạch, Hề Tinh Linh đã nghe nói về tính cách của anh. Anh được miêu tả là một người có tính khí bạo lực, chỉ cần một chút không hài lòng đã có thể làm người ta mất nửa cái mạng.
Hề Tinh Linh thật ra rất sợ hãi, nhưng không thể từ bỏ được tình cảm đối với Hàn Thiên Lâm, vậy là vẫn quyết định trang điểm một chút rồi đến đây.
Thực ra, Hề Tinh Linh vừa mới hoàn thành công việc, là một thực tập sinh thiết kế. Các cấp trên giao cho rất nhiều việc, người mới nên dĩ nhiên phải làm việc chăm chỉ hơn người khác, vì vậy cậu thường tan làm rất muộn, cũng rất mệt mỏi.
“Đi thôi.” Lý Đông vỗ nhẹ vào đùi Hề Tinh Linh, để cậu đứng dậy.
Hề Tinh Linh không dám trì hoãn, vội vàng đứng dậy ngoan ngoãn chờ đợi. Vóc dáng cao gầy, thon thả của cậu rất đẹp, cũng biết cách trang điểm. Đáng tiếc, Hàn Thiên Lâm lại khịt mũi coi thường, ngay cả việc nhìn cậu một cái cũng cảm thấy phiền.
“Đại ca……” Lý Đông cũng đứng lên, ban đầu định nói rằng chúng ta đi trước, nhưng nghĩ đến tính cách của Hàn Duật Bạch, anh liền đổi ý: “Thật sự để em tùy ý đối xử với cậu ta? Anh sẽ không tức giận chứ?”
Hề Tinh Linh đứng bên cạnh nghe thấy vậy có chút lo lắng, cậu không trách Hàn Thiên Lâm đưa mình cho Hàn Duật Bạch, nhưng lo Hàn Duật Bạch sẽ đối xử với mình quá tàn nhẫn.
“Đương nhiên, người cho em chính là của em, cứ tùy ý. chơi” Hàn Thiên Lâm nói với em trai một cách hòa nhã, nhưng lại không thèm nhìn Hề Tinh Linh yêu mình sâu đậm: “Nếu cậu ta không nghe lời, hãy nói cho anh, anh sẽ giúp em xử lý.”
Lý Đông mỉm cười: “Không cần phải như vậy, nếu cậu ta không nghe lời, em sẽ xử lý cậu ta thật nặng tay.” Sau đó, anh nhét tay vào túi quần, không coi ai ra gì mà bỏ đi.
Hề Tinh Linh dáng người cao gầy, xoay người theo sau, ánh mắt lại như con chó săn, dán chặt vào Hàn Thiên Lâm, đầy vẻ lưu luyến.
“Đại thiếu, ngài có thể nói với tôi một câu không?” niệm tình tôi nghe lời như vậy, còn sắp phải đi phục vụ Hàn Duật Bạch.
“Nói gì?” Hàn Thiên Lâm khá ngạc nhiên, hắn quay lại cười lạnh với Hề Tinh Linh: “Cút.”
Nghe thấy từ "cút" này, Hề Tinh Linh cảm thấy rất mãn nguyện, vui vẻ nhận lệnh: “Được, tôi cút đây.” Cậu ta mỉm cười lên rất đẹp. Đáng tiếc Hàn Thiên Lâm không thích đàn ông, nếu không, với vẻ đẹp của Hề Tinh Linh, cậu ta đã sớm bị ăn vào miệng rồi.
“Đại thiếu……” Hề Tinh Linh còn định nói thêm gì đó, nhưng lại bị Lý Đông từ phía sau chặn miệng lại.
“Đừng có nhiều lời.” Lý Đông thì thầm bên tai cậu ta, sau đó mạnh mẽ kéo người đi, thực sự là kéo đi. Dù vậy, anh vẫn giữ được chừng mực, không làm đau Hề Tinh Linh, thậm chí sau khi đưa cậu ta ra ngoài ghế lô xong thì lập tức buông ra.
“Nhị thiếu.” Khi được thả ra, Hề Tinh Linh mới có thể thở, cậu ta cảm thấy hơi sợ Lý Đông, danh tiếng của anh không mấy tốt. Cậu lo lắng Hàn Duật Bạch sẽ ra tay tàn nhẫn với mình: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn kéo dài thời gian.” Cậu hy vọng Hàn Duật Bạch không giận.
Lý Đông hiểu rõ rằng Hề Tinh Linh chỉ là quá yêu Hàn Thiên Lâm, đến mức đánh mất cả nhân cách.
“Đại ca tính tình không tốt, về sau đừng có lải nhải trước mặt hắn. Nếu không, sẽ không chỉ bị bạt tai thôi đâu.” Nói xong, Lý Đông cảm thấy mình nói cũng có phần vô ích. Người như Hề Tinh Linh ngay cả bị tặng cho người khác thao còn không sợ, thì sao lại sợ bạt tai chứ.
Anh ngừng lại, vừa đi vừa nói: “Đi theo, về nhà cậu rồi nói chuyện.” Khi xuống thang lầu, Lý Đông đột nhiên nhớ ra Hề Tinh Linh đến gặp Hàn Thiên Lâm với cái bụng đói, sau đó lại phải theo Hàn Duật Bạch, bị lăn lộn cả đêm, đến sáng hôm sau cũng không ăn gì, cuối cùng bị hành đến phát sốt…
“A?” Hề Tinh Linh ngạc nhiên mở to miệng, không phải tới khách sạn sao?
Cậu cũng không ngại việc đi đến nhà mình, chỉ là căn hộ của cậu rất nhỏ. Giá thuê chỉ có hai ngàn năm trăm đồng, điều kiện không tốt, cũng không phải ở khu trung tâm thành phố, cách chỗ này khá xa.
Cậu lo lắng Lý Đông sẽ ghét mình: “Nhị thiếu, hay là chúng ta đi khách sạn đi, giường ở nhà tôi nhỏ quá, sợ ngài lăn lộn không thoải mái.”
Lý Đông nở một nụ cười nhạt, cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đang bị thử thách. Anh có phần phục Hề Tinh Linh sát đất, cuối cùng thì người này có xem bản thân là người trong cuộc hay không đây?
Anh cau mày nói: “Thôi, chúng ta đi ăn trước đã.” Lý Đông nghĩ, Hề Tinh Linh bị lăn lộn đến mức mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng, những mặt khác về sức khỏe có khi cũng là vì vậy mà mắc phải.
“Ân?” Hề Tinh Linh ngạc nhiên, cậu trộm nhìn đồng hồ, thấy giờ đã là 9 giờ rưỡi tối, ăn tối thì hơi muộn, ăn khuya thì còn quá sớm. Cậu đi theo Lý Đông, hào hứng hỏi: “Nhị thiếu còn chưa ăn tối sao?”
Chẳng lẽ cũng giống như cậu? Thực sự là quá tốt, cậu cũng đang rất đói!
Lý Đông không trả lời, tiếp tục đi xuống cuối thang lầu.
Khi ra ngoài, Lý Đông nghênh ngang bước đi, những người quen biết anh thì liên tiếp chào hỏi: “Chào nhị thiếu, sớm thế này đã về rồi?”
Những người này quen Hàn Duật Bạch chứ không phải Lý Đông.
Đối với Lý Đông, thế giới này chỉ có mình anh là thật. Vì thế anh có hơi lạnh lùng, không quá quan tâm đến vòng giao tiếp xã hội của Hàn Duật Bạch.
Hề Tinh Linh theo sau anh, nhiều lần định kéo tay Lý Đông để đi cùng, nhưng lại ngại ngùng không dám. Cậu không biết cách lấy lòng vị thiếu gia này.
Nghe quá nhiều tin đồn về Hàn Duật Bạch, Hề Tinh Linh cảm thấy vị nhị thiếu này có vẻ không giống như những gì được đồn đại.
Khi đến bãi đậu xe, Lý Đông mở cửa xe phụ: “Lên xe.”
“……” Giọng nói của anh lười biếng, không có vẻ không kiên nhẫn hay không vui, khiến Hề Tinh Linh cảm thấy được sủng mà sợ: “Cảm ơn nhị thiếu.” Cậu vui vẻ ngồi lên xe, tâm trạng ngoài việc có chút lo lắng ra thì rất tốt.
---