Nghiêm Tam Nương ôm nữ nhi vào trong lòng, lúc này nàng mới cẩn thận nhìn ra ngoài xe ngựa. Bên ngoài có rất nhiều người đang đứng, thấy cửa xe mở ra nhưng không có ai động đậy, liền có người chủ động đưa tay ra đỡ: “Đi thôi, thân thể của các ngươi không tốt, trước tiên phải đưa các ngươi đến để gặp đại phu.”

Người trên xe ngựa lần lượt được đỡ xuống, đến lượt của Nghiêm Tam Nương, nàng vội vàng lắc đầu: “Không phải ta, ta không có bệnh, người bị bệnh là nữ nhi của ta.”

Lời này nói xong, bên ngoài liền lập tức tiếp lời: “Nơi này có một tiểu cô nương, ngươi hãy tới ôm hài tử qua bên đó.”

Chỉ chốc lát sau, có một nam nhân cường tráng đi tới, từ từ đưa nữ nhi Nghiêm Tam Nương xuống xe ngựa, sau đó hắn nghiêm túc nhìn, nói chuyện cùng với Nghiêm Tam Nương: “Ngươi cùng đi với ta.”

“Ai.” Nghiêm Tam Nương cúi đầu xuống xe ngựa, nàng rất muốn hỗ trợ, nhưng lại không biết nên giúp đỡ từ đâu, chỉ có thể thấp giọng nói cảm ơn, “Đa tạ ngươi.”

“Không cần cảm ơn ta, là thần sứ đại nhân gọi chúng ta tới đây hỗ trợ.” Nam nhân nói tiếp, “Yên tâm đi, thần sứ đại nhân là người tốt, các ngươi có thể an tâm ở lại chỗ này.”

Nghiêm Tam Nương có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng nàng lại cảm thấy mình đến chỗ người khác, không tiện nói quá nhiều, trong lúc nhất thời nàng liền không biết nên nói cái gì.

Cũng may rất nhanh, nam nhân đã dẫn nàng đến nơi.

Nghiêm Tam Nương đi theo vào phòng, mới phát hiện đây là một căn phòng vô cùng lớn và sạch sẽ, bên trong còn bày trí rất nhiều giường, ngoại trừ bọn họ còn có những người khác cũng đang nằm, đều là người trong cỗ xe ngựa đã đến.

Nữ nhi của Nghiêm Tam Nương cũng được đặt lên một cái giường ở bên trong.

Nghiêm Tam Nương đang định nói gì đó thì nam nhân đã xoay người rời đi.

Từ sau khi tới nơi này, rất nhiều chuyện đã xảy ra một cách đột ngột, khiến cho nên Nghiêm Tam Nương cũng không biết nên phản ứng ra sao.

Lúc này, một lão phu nhân đi tới, ôn nhu mỉm cười với nàng: “Tam nương.”

Nghiêm Tam Nương có chút sửng sốt khi nhận ra lão phu nhân đang đứng ở trước mặt, vội vàng cầm lấy tay nàng: “Tề bà bà, tại sao bà lại ở đây? Trước đó ở trên trấn xảy ra một số chuyện, ta vẫn luôn đi tìm ngươi, còn tưởng rằng… Làm thế nào mà ngươi...”

Tề bà bà chính là lão phu nhân được đưa đến đây ngay sau khi trấn Phong Thu xảy ra chuyện, bà được Điền Đường đưa tới thôn Điền gia, vốn dĩ bà có một nhi tử. Nhưng lần trước ở trấn Phong Thu xảy ra chuyện, nhi tử của bà cũng gặp đại nạn, bà sống không còn gì luyến tiếc, vốn định sẽ kết thúc, ai ngờ rằng lại được đi đến thôn Điền gia này.

Sau khi đến thôn Điền gia, bà đã phải mất một khoảng thời gian mới có thể khôi phục lại trạng thái ban đầu, sau đó người mà bà lo lắng nhất chính là Nghiêm Tam Nương.

Lúc trước khi còn ở trấn Phong Thu, bà vẫn được Nghiêm Tam Nương giúp đỡ, nhưng bà lại chỉ có một mình, bà cũng không dám đi lên trấn, khi nghe nói thôn Điền gia cách một đoạn thời gian sẽ đón một nhóm người trở về, bà chỉ có thể ngóng trông có một ngày trong đám người được đón tới, sẽ có Nghiêm Tam Nương, kết quả hôm nay bà thật sự có thể gặp lại Nghiêm Tam Nương.

Lần này khi vừa được gặp mặt, lòng của bà cũng hoàn toàn được buông xuống, chỉ cần Nghiêm Tam Nương xuất hiện ở thôn Điền gia, liền có nghĩa sau này mọi thứ đều sẽ tốt lên.

Bà nắm lấy tay của Nghiêm Tam Nương: “Lúc trước ta nhìn thấy ngươi ở ngoài, còn cảm thấy quen mắt, vì cách xa quá nên không dám nhận, lúc ta nhìn thấy các ngươi đều được đưa tới nơi này, đã cố ý đi theo để xem thử, kết quả thật sự là ngươi, các ngươi có thể tới đây thật sự là quá tốt.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Bạch Quán Chúng đã bị mọi người ở đây vây quanh, vừa mới vào phòng, hắn cũng không có quá nhiều thời gian nói chuyện với mọi người, trực tiếp đi về phía các bệnh nhân đang ở trong phòng.

Căn phòng này chính là từ học đường lúc trước xây ra, sau khi xây lại học đường cũ, căn phòng này liền trở thành nơi ở tạm thời của những người mới tới thôn Điền gia, chẳng qua trong khoảng thời gian này cũng không có quá nhiều thôn dân mới tới, căn phòng này cũng đang để trống không, lúc này vừa hay lại dùng để sắp xếp những bệnh nhân này.

Trong phòng đặt bốn dãy giường gỗ một cách chỉnh tề, khoảng cách giữa mỗi chiếc giường gỗ không quá lớn, chỉ đủ để cho người ta đi lại ở giữa, lại có thể có chỗ cho mọi người nằm.

Lúc này, dù cho có đặt toàn bộ bệnh nhân ở chỗ này, cũng chỉ là chiếm chừng mười cái giường, đa phần là người nhà của bệnh nhân chiếm không ít không gian.

Khi Bạch Quán Chúng xuất hiện, khiến trong lòng của mọi người đều dâng lên một tia hy vọng, thậm chí còn có người bàn tán nói lúc trước Bạch gia ở trấn Phong Thu đã từng mở y quán là sự thật.

Nghiêm Tam Nương cũng biết Bạch Quán Chúng, lúc này khi thấy Bạch Quán Chúng bước tới, trong lòng đã buông xuống một nửa sự cảnh giác.

Nàng vẫn đang suy nghĩ về bệnh tình của nữ nhi, trước khi hỏi Tề bà bà về những chuyện khác, nàng đã nhìn Bạch Quán Chúng với ánh mắt đầy trông mong, nàng tự hỏi không biết bao giờ nữ nhi của nàng mới được Bạch đại phu chẩn bệnh.

Bạch Quán Chúng lại không hề để tâm đến ánh mắt của mọi người, theo thứ tự bắt mạch chẩn bệnh, hắn bắt mạch cho hai bệnh nhân đầu tiên, kế tiếp lại tiếp tục bắt mạch cho người khác, một câu cũng không nói, khiến cho hai bệnh nhân đầu tiên của hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi về bệnh tình của mình, khuôn mặt họ dần trở nên trắng bệch, cho đến khi hắn chẩn bệnh cho bệnh nhân thứ ba, hắn liền trực tiếp quay đầu lại: “Phục Linh, ngươi hãy đi mua nhiều cháo trắng một chút, những người ở đây phần lớn đều là đói.”

Bạch Phục Linh sửng sốt, nhìn những bệnh nhân vẫn đang hấp hối trên giường, thế nào cũng không nghĩ tới tình huống như vậy là do những người này bị đói.

“Đi đi!”

Bạch Phục Linh dần hoàn hồn, hắn nhớ tới những gì mà Bạch Quán Chúng đã dặn dò, “Đã biết, phụ thân. Ta đi mua cháo ngay.”

Nói xong, hắn trực tiếp kêu mấy hạ nhân cùng hắn đi mua cháo.

Trước khi ra khỏi cửa, Bạch Phục Linh hình như nhớ tới cái gì đó: “Những người khác, ai có thể đi hay có thể vận động thì đi theo ta, đi ăn một chút gì đó.”

Bạch Quán Chúng đi tới bên cạnh nữ nhi của Nghiêm Tam Nương, hắn đưa tay bắt mạch cho nàng, sau khi mạch xong rất nhanh hắn đã đưa ra kết quả: “Có vẻ như cũng đói, ăn chút gì đó trước đi, nếu như vẫn không thể ăn, ta sẽ quay lại xem.”

Nghiêm Tam Nương đứng thẳng dậy, nàng cung kính nhìn hắn: “Đa tạ Bạch đại phu.”

Nghe nói nữ nhi không có mệnh hệ gì, Nghiêm Tam Nương cũng yên tâm hơn phần nào, không lâu sau, một nồi cháo trắng lớn đã được đưa tới, tất cả bệnh nhân ở đây đều được phân phát một bát, nàng vội vàng đút cho nữ nhi của mình ăn.

Sau khi ăn xong cháo, tình trạng của hài tử cũng trở nên tốt hơn, lúc này Nghiêm Tam Nương mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, Nghiêm Tam Nương dưới sự hướng dẫn của Tề bà bà, nàng cũng đã đến lấy một bát cháo miễn phí, thứ cháo này trước đây nàng chưa từng thấy bao giờ, cũng may có Tề bà bà ở bên cạnh, nàng cũng đã biết được rất nhiều chuyện thần kỳ từ chỗ của Tề bà bà .

Vài ngày sau, các bệnh nhân khác ở trong phòng cũng lần lượt được hồi phục.

Biết rằng bản thân có thể làm việc ở thôn Điền gia để kiếm sống, tất cả mọi người đều hận không thể dốc hết sức mình để đi làm, bọn họ dường như cũng dần dần tiếp nhận những thứ đặc biệt chỉ có ở thôn Điền gia này.

Trong lòng Nghiêm Tam Nương cũng có rất nhiều thắc mắc, nhưng nàng vẫn muốn nuôi sống mình cùng với nữ nhi, mỗi ngày nàng đều đi theo Tề bà bà làm việc, sau khi trở về trực tiếp ngã xuống giường mà ngủ, hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ về những thứ khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play